Dẫu Đơn Côi, Ta Vẫn Tự Mình Khai Nở

Chương 7



07

 

Tần Văn Ngọc nói “sắp rồi”, vậy mà lại trôi qua thêm hai tháng vẫn chưa có tin tức chắc chắn.

 

Ta có thể tự do ra khỏi phủ Quốc Công, còn có thể nghỉ lại ở nhà riêng bên ngoài, hay lên trang viện trú tạm vài hôm.

 

Tiếp tục học y thuật từ vị lão ngự y.

 

Phần lớn thời gian, Tần Văn Ngọc bị ta gạt qua một bên.

 

Hắn cũng không giận, chỉ an tĩnh ngồi một bên, tay cầm sách, chậm rãi đọc.

 

Thi thoảng ta ngẩng đầu nhìn hắn — dung nhan như họa, khiến tim ta vô thức đập nhanh vài nhịp.

 

Lúc hắn quay sang nhìn lại, ta lại chột dạ mà vội dời mắt đi, giả vờ chăm chú học hành.

 

Thu qua đông tới, gió lạnh căm căm.

 

Ta dần không còn thích ra ngoài, ngày ngày chỉ quẩn quanh trong viện của lão tổ mẫu, cùng bà trò chuyện, đọc y thư, nghe hí khúc.

 

Đan dây kết nút, đem chuỗi hạt xâu lại thành tràng.

 

Nghe lão tổ mẫu trêu chọc Tần Văn Ngọc cũng là một niềm vui khó tả.

 

Lưu Bảo Nhi cuối cùng cũng toại nguyện, cưới được “chân ái” của nàng vào trước Tết.

 

Quà hồi môn do Quốc Công phu nhân chuẩn bị, gấp mấy chục lần những thứ quý giá mà ta tiện tay chọn ra năm đó.

 

Đúng là lời to cho nàng.

 

Trước khi lên kiệu hoa, Lưu Bảo Nhi khóc như mưa gió, Ôn thị thì không ngừng căn dặn.

 

Sau khi xuất giá, nàng vô cùng yêu thích đi dự yến tiệc.

 

Bất kể chủ nhà có sang hay hèn, chỉ cần gửi thiệp mời là nàng đi không thiếu một bữa.

 

Còn kéo theo mấy vị tiểu cô nương và biểu muội trong nhà chồng.

 

Bọn họ mặc y phục của nàng, đeo trâm ngọc của nàng, tiêu xài bạc của nàng.

 

Coi nàng như cái túi bạc biết đi, thế mà lại dỗ được nàng cười rạng rỡ, cam tâm tình nguyện.

 

Đúng là kẻ ngốc.

 

Mồng mười tháng Chạp, phủ Quốc Công tổ chức một buổi tiệc nhỏ, Quốc Công phu nhân bận bịu, giao cho ta trông coi thay.

 

“Con không biết làm.”

 

Quả thực là không biết.

 

Thứ nữ xưa nay không được phép tiếp xúc đến chuyện bếp núc trong nhà, Ôn thị càng chưa từng dạy chúng ta quản gia thế nào.

 

“Không biết cũng chẳng sao, để mẹ con dạy cho.”

 

Lão tổ mẫu ôm ta vào lòng, hiền từ nói: “Học nhiều một chút cũng chẳng thiệt gì, nghe lời tổ mẫu đi.”

 

Ta nghĩ một hồi, thấy bà nói cũng có lý.

 

Liền đứng dậy hành lễ với Quốc Công phu nhân: “Phiền mẫu thân chỉ dạy.”

 

“Người một nhà không nói khách sáo, chỉ cần con chịu học, ta quyết không giữ lại nửa phần.”

 

Vậy là ta trở thành cái đuôi nhỏ của Quốc Công phu nhân, đi theo học quản sự nội trạch.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lúc viết thiệp mời, ta để thiếp của Lưu phủ và phủ Nghĩa Dũng Hầu vào cuối cùng.

 

Ta thật sự không muốn mời họ, nhưng không mời lại không được.

 

Người ngoài nói ta bất hiếu thì không sao, nhưng kéo Quốc Công phủ xuống nước thì ta không đành lòng.

 

Ngày hôm ấy, Lưu Bảo Nhi dẫn các nữ quyến của phủ Nghĩa Dũng Hầu đến dự tiệc, còn dìu theo cả bà mẹ chồng của nàng.

 

“…”

 

Y phục và trang sức bà ta mặc đều là hồi môn của nàng.

 

Nàng quan tâm săn sóc bà ta đến từng li từng tí, cúi đầu nhún nhường, so với nha hoàn còn cẩn thận hơn.

 

Vừa được khen một câu, nàng liền đắc ý, vẻ mặt đầy tự hào.

 

Ta ngẩn ngơ mất một lúc — đúng là được mở rộng tầm mắt.

 

Lần này, Quốc Công phu nhân giao toàn quyền buổi tiệc cho ta. Ta chẳng biết gì, nên phải tự mình lo từng việc một, quả thực mệt mỏi vô cùng.

 

Ta ngả người trên ghế nghỉ ngơi, tay cầm chén canh gà ác nhân sâm nhấp từng ngụm.

 

 

“Ta cứ tưởng ngươi gả vào phủ Quốc Công là để hưởng phúc, không ngờ cũng chỉ đến thế mà thôi.”

 

Lưu Bảo Nhi hất cằm, đắc ý nhìn ta.

 

“Ở Hầu phủ của ta thì không cần làm mấy việc vất vả này.”

 

“Vậy tỷ làm gì?” Ta hỏi nàng.

 

“Ta cùng mấy muội muội đọc sách viết chữ, đánh đàn vẽ tranh, Hầu gia nói việc quản gia quá phiền phức mệt người, chàng không nỡ để ta bận rộn chuyện đó.”

 

Nàng tưởng ta sẽ ghen tị ư?

 

Ngu ngốc thật.

 

Hầu phủ dựa vào hồi môn của nàng để nuôi sống cả nhà, đến một ngày hồi môn bị tiêu sạch, nàng sẽ bị ép đến chẳng còn gì.

 

Khi ấy, e rằng cái chếc cũng chẳng còn xa.

 

Ta quay một vòng trước mặt nàng: “Thấy y phục trên người ta không? Là tổ mẫu, mẹ chồng, cả Thái hậu ban thưởng.”

 

“Hồi môn của ta đến giờ chưa đụng tới, thậm chí còn nhiều thêm.”

 

Nếu thế còn không hiểu…

 

Thì nàng xứng đáng bị lợi dụng, bị moi sạch.

 

Ánh mắt Lưu Bảo Nhi lập tức đỏ hoe, nghiến răng:

 

“Đồ ngu xuẩn! Ngươi nghĩ  vì sao họ cho ngươi những thứ đó? Là vì Tần Văn Ngọc là kẻ phế nhân, bất lực không thể hành phòng!

 

“Còn ta thì khác! Hầu gia đêm nào cũng quấn lấy ta, có khi trong bụng ta đã mang cốt nhục của chàng rồi!

 

“Còn ngươi ấy à, chỉ e phải thủ tiết cả đời, tuổi già cô đơn không nơi nương tựa!”

 

Ta lặng lẽ đưa tay lau mắt.

 

Sớm biết thế, ta đã chẳng nên động lòng thương xót nàng — loại người như nàng, bị lừa, bị che mắt, là đáng đời.

 

Ngu ngốc! Thật sự quá ngu ngốc rồi!

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com