Đậu Hũ Hoành Thánh

Chương 2



Hắn gọi phụ thân, gọi mẫu thân, rồi quỳ xuống dập đầu vái lạy từng người thân yêu đã khuất.

 

Cuối cùng, hắn cởi dải lụa trên tóc, thắt lên cành cây. ta lao đến giật phăng sợi dây. Thiếu gia ngã nhào xuống đất, loạng choạng bò dậy, đẩy mạnh ta ra, định tiếp tục thắt dây. 

 

Nhưng làm sao sức hắn bì kịp ta? 

 

Bị ta kéo lê xềnh xệch, hắn giận tím mặt, trút hết những giọt nước mắt kìm nén suốt chặng đường dài: "Ngươi cứu ta làm gì? Ngươi cứu ta làm gì! Ngươi là ai? Ta có quen biết ngươi sao? Ngươi quản chuyện sống c.h.ế.t của ta làm gì!" 

 

Ta nghiến răng, một tay vác bổng hắn lên lưng, lảo đảo bước vào thành. Ta là ai? Ta là đứa nhóc ăn mày ở cửa sau nhà hắn, đã ăn nhờ nhà hắn mười ba năm trời. Ta nghe hắn đọc sách suốt chín năm, từ những câu "Nhân chi sơ, tính bản thiện" cho đến quyển "Tư trị thông giám" cao siêu mà ta chẳng hiểu một chữ.

 

Ta nhìn hắn lớn lên, nhìn hắn học vỡ lòng, nhìn hắn cắp sách đến trường. Ta biết ngày sinh của hắn, biết hắn thích kết giao bạn bè, biết hắn hảo ngọt ghét cay, biết mỗi năm cứ đến lễ Lạp Bát, hắn lại đứng ngoài lầu phát cháo bát bảo cho người nghèo. 

 

Nhưng thiếu gia chưa từng liếc mắt nhìn ta một lần. Ta là ai? ta đưa bàn tay lấm lem lau vội giọt nước mắt. Ta, chính là thằng nô lệ trừ xú trong lễ đầy năm của hắn. 

 

Quê cũ nhà họ Trình ở Phượng Tuyền, nơi đó phong tục tập quán còn nặng, có một tục lệ là nhà nào có trẻ con ốm yếu thì phải làm lễ đầy năm thật linh đình, tìm một thằng nô lệ trừ xú đến quỳ trước mặt tiểu thiếu gia, để tiểu thiếu gia khẽ đá cho ba cái.

 

Đá một cái, xua tan nghèo hèn. Đá hai cái, đuổi sạch ốm đau. Đá ba cái, cả đời tai ương chẳng dám bén mảng, đại vận hanh thông, vạn sự cát tường. 

 

Hôm ấy, chưởng quầy họ Trình vừa đứng trước cửa cất tiếng gọi lớn: "Ai tìm được thằng nhãi trừ xú, cho con ta đá ba cái, thưởng mười lượng bạc!" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Bọn ăn mày chúng ta nhiều đứa còn chưa từng nghe đến cái từ "trừ xú" ấy, đứa nào đứa nấy ngơ ngác. Chỉ có phụ thân ta là từng trải biết nhiều, cuống cuồng đẩy ta lên phía trước. 

 

"Đậu Hũ, mau, mau dập đầu lạy thiếu gia!" 

 

Thế là ta cứ thế dập đầu xuống thềm đá trước Thiên Hương Lâu, đối diện với đôi bàn chân trắng nõn của thiếu gia. Hai cái đá ấy đau đến mức nào, thực tình ta chẳng còn nhớ chút gì. Lúc ấy ta còn bé quá, đầu óc còn chưa mở mang. Thiếu gia chỉ đá có hai cái đã oà khóc nức nở, chưởng quầy họ Trình chẳng biết làm sao, đành tặc lưỡi bỏ qua, sai nhũ mẫu bế bổng thiếu gia vào nhà.

 

Nhưng nếu có thể quay ngược thời gian, ta thật sự muốn quay về cái ngày ấy, xin thiếu gia đá ta thêm một cái thật mạnh, cho đủ ba lần cát tường. Để cho mọi tai ương tránh xa hắn, để hắn không phải chịu cái nỗi đau nhà tan cửa nát này. ta cõng thiếu gia trên lưng, nhích người lên một chút, cố kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào: "Thiếu gia không cần biết ta là ai, chỉ cần ta biết thiếu gia là được rồi."

 

Thiếu gia bị quan phủ đánh cho ba mươi trượng, lưng đầy vết thương, chân tập tễnh, đầu sưng vù, cổ tay trái cũng rũ xuống mềm nhũn. ta cõng hắn chạy khắp Nhân Tâm Đường, van xin hết lời, cũng chẳng cầu được nửa thang thuốc.

 

Ta liều mình giật lấy chiếc khóa bình an và túi gấm bên người thiếu gia, đem tất cả đi cầm đồ, hắn nắm chặt lấy vai ta, vừa đ.ấ.m thùm thụp vừa khóc rống lên: "Không được cầm! Ta bảo không được cầm! Không được! Ngọc bội này là di vật duy nhất của phụ thân ta! Túi thơm này là do chính tay mẫu thân ta khâu cho ta!"

 

Hắn yếu ớt, những cú đ.ấ.m chẳng hề đau, nhưng ta vẫn nghiến răng đem hết đồ đi cầm, rồi cõng hắn quay trở lại y quán.

Lão đại phu bịt mũi xem xét vết thương cho hắn, tặc lưỡi: "Chậc, lưng và chân chỉ là xây xát ngoài da, đầu cũng chỉ trầy xước nhẹ, mỗi cánh tay này... nếu không dùng thuốc mạnh, e là khó giữ."

 

Ta cuống quýt: "Vậy thì mau kê đơn đi!"

 

Lão ta thong thả thu dọn hòm thuốc, cười khẩy: "Có tiền nào thì khám bệnh nấy, chữa cánh tay... là giá khác đấy."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com