Dấu Hương

Chương 2:



Trương Trì ít nhiều cũng có chút nghi ngờ, lão Lương vứt người lại rồi chuồn mất, thực chất là muốn ném củ khoai lang nóng bỏng tay này cho mình. Bởi vì ngay dưới tòa nhà văn phòng, anh đã từng tận mắt thấy Kiều Hữu Hồng đi cùng phó sở trưởng, rõ ràng mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản. Nhưng đã đến đây rồi thì cũng không thể đùn đẩy được nữa, anh nén giận đặt hồ sơ xuống, đi ra ngoài gọi điện cho vị phó sở trưởng kia.

“Ai? Kiều nào?” Phó sở trưởng Hứa cũng là một người đàn ông trung niên, giọng trong điện thoại rất lớn, dường như hoàn toàn không nhớ Kiều Hữu Hồng là nhân vật nào. “Cứ theo quy định mà làm, xử lý thế nào thì xử lý thế ấy.”

Cuộc điện thoại này gọi cũng như không. Trương Trì cúp máy, quay trở vào, cầm bản ghi chép lên xem lại vài lần.

Chị La chỉ hỏi mấy câu đơn giản nhất: tuổi tác, địa chỉ, nghề nghiệp, vân vân. Kiều Hữu Hồng đã sớm nhập hộ khẩu ở địa phương, thông tin trên hộ tịch xem qua là hiểu. Cô gái kia tên Đậu Phương, 22 tuổi, trình độ văn hóa cấp ba, quê quán quả nhiên là một tỉnh phía Nam. Ở mục nghề nghiệp, chị La ghi là “gội đầu thuê”.

Lúc Trương Trì đang chăm chú nhìn vào bản ghi chép, Đậu Phương cắn môi, quan sát sắc mặt anh, lặng lẽ nhón gót chân, muốn nhìn trộm nội dung trên đó. Chị La mắt sắc, lập tức nói: “Ngồi xuống ngồi xuống, ai cho cô đứng lên?” Đậu Phương đành phải lùi lại. Váy cô ta quá ngắn, lúc đứng chỉ vừa đủ che mông, nên khi ngồi xổm trông rất gượng gạo. Cô ta khép hai đầu gối lại, hai tay vòng quanh gối. Lúc chị La đi ngang qua, tay cô ta vươn ra sau lưng, kéo váy xuống một chút. Chị La hừ một tiếng trong mũi, đặt bản sao chứng minh thư lên bàn Trương Trì.

Đầu bút của Trương Trì khẽ gõ trên giấy, anh liếc nhìn chứng minh thư. Tấm ảnh trên đó được chụp từ một năm trước, tóc đen, buộc đuôi ngựa, không có những thứ trang sức màu mè trên tai, trên cổ, khiến gương mặt đó trông có vẻ lạnh lùng, giống một nữ sinh cấp ba nổi loạn.

Lúc này, Kiều Hữu Hồng lại lên tiếng, cầu xin chị La, nói rằng đứa con trai năm tuổi của chị ta còn ở nhà một mình, sợ tối nó dậy đi vệ sinh sẽ bị ngã lăn từ trên cầu thang xuống. “Cô còn biết mình có con trai cơ à?” Một lúc sau, chị La mới đáp lại một câu thờ ơ, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính đang chiếu một bộ phim truyền hình không tiếng.

Trương Trì vặn nắp bút xuống, hỏi: “Có người dân nói khoảng hơn tám giờ tối thấy có đàn ông vào tiệm cắt tóc, vào làm gì?”

Giọng anh không lớn, Kiều Hữu Hồng vẫn đang lải nhải với chị La, không để ý đến câu hỏi của anh. Đậu Phương vén tóc ra sau tai, ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái. Lớp trang điểm của cô ta hơi trôi đi, dưới mí mắt lem ra hai vệt đen, trông có chút đáng thương, nhưng giọng điệu lại không hề yếu thế. “Cắt tóc chứ sao, vào tiệm cắt tóc không lẽ không cắt tóc à?”

“Đóng cửa lại cắt tóc ở bên trong sao?”

“Đóng cửa cho chắn gió, tôi sợ lạnh.” Đậu Phương lanh mồm lanh miệng. “Với lại, đều là bạn bè cả, chẳng lẽ không được gặp nhau sau tám giờ tối à?”

“Bạn của ai?” Trương Trì liếc cô ta một cái, “Của cô hay của Kiều Hữu Hồng?”

Kiều Hữu Hồng thôi không nhắc đến con trai mình nữa, Đậu Phương thẳng thừng đáp: “Của tôi, thì sao nào?”

“Người đàn ông đó tên gì?”

“Không nhớ!” Đậu Phương trợn mắt, “Anh hỏi tới hỏi lui mà chẳng có manh mối gì cả. Rốt cuộc có bằng chứng không hả? Không có thì mau thả người đi. Lỡ con nhà chúng tôi bị ngã, là tìm các người đền đấy nhé!”

“Cô cũng chắc chắn nhỉ.” Chị La dọa cô ta, “Tin hay không chúng tôi đến khám xét bây giờ?”

“Chị La,” Kiều Hữu Hồng lại van xin, “Thật đấy, con trai tôi nhát gan lắm, tối nó dậy không thấy ai là khóc chết mất.”

“Ai là chị của cô?” Chị La quát một tiếng, không thèm để ý đến Kiều Hữu Hồng nữa.

Loại chuyện này, không bắt được tại trận, sau đó mới đi điều tra thì cũng khó đứng vững. Trương Trì hỏi qua loa vài câu, đặt bút xuống, nói: “Xem lại bản ghi chép nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào.”

Kiều Hữu Hồng đến ký tên trước. Đôi chân đi dép lê của Đậu Phương nhích một chút, vẫn ngồi xổm trên đất, liếc nhìn Trương Trì, không nói gì. Chân cô ta đã tê rần. Trương Trì cũng nhận ra, anh tự mình đi tới, đặt bản ghi chép trước mặt cô ta. Đậu Phương ngần ngừ một chút, cởi áo khoác trên người ra, trải xuống đất, rồi kẹp chặt chân ngồi lên. Chiếc áo hai dây trên người cô ta cũng ngắn cũn cỡn, bó sát lấy ngực, để lộ nửa vòng eo thon nhỏ. Cô ta cầm bản ghi chép lên, lướt qua vài lần, bỗng nói: “Viết nhầm rồi.”

Trương Trì: “Cái gì?”

Đậu Phương dùng móng tay gắn đá lấp lánh chỉ vào, rất nghiêm túc nói: “Nghề nghiệp, tôi nói là: Trợ lý, trợ lý làm tóc, tôi đâu có nói là gội đầu thuê.”

Chị La nói: “Thế chẳng phải là gội đầu thuê sao?”

Đậu Phương mặt mày tỏ vẻ không vui, lập tức nói: “Vậy tôi không ký.”

Trương Trì đành phải quay lại, dùng bút gạch bỏ ba chữ “gội đầu thuê” mà chị La đã viết, thêm vào dòng chữ “Trợ lý làm tóc”. Đậu Phương lúc này mới chịu ký tên. Nét chữ của cô ta như tên người, cứng cỏi mạnh mẽ, có chút nam tính.

Trương Trì đang sắp xếp hồ sơ, chị La hoàn toàn coi như hai người Kiều Hữu Hồng không tồn tại, bắt đầu nói chuyện phiếm với Trương Trì. Bên cạnh có một thanh niên chưa vợ, tính tình lại dễ bảo, đối với người ở tuổi chị La mà nói, đó là một nguồn vốn xã giao cực lớn. Chị quyết định phải nắm bắt chuyện này. “Cậu thực sự có người yêu rồi sao? Còn đi học hay đã đi làm?”

Trương Trì định giả vờ không nghe thấy, nhưng văn phòng quá yên tĩnh, chị La không đợi được câu trả lời, lại hỏi thêm lần nữa. Anh bất đắc dĩ, đành nói: “Chia tay rồi ạ.” Sợ chị La còn muốn hỏi đến cùng, anh nói thêm, “Không muốn nhắc đến chuyện này lắm.”

“Chị biết ngay mà, nhìn cậu xem, từ sáng đến tối, chẳng có lấy một cuộc điện thoại.” Chị La lúc này mới thể hiện sự khôn khéo và cố chấp của một người phụ nữ trung niên, chị tiếp tục dò hỏi: “Sao lại chia tay?”

“Tốt nghiệp xong thì chia tay thôi.”

“Chị thấy cậu tốt nghiệp trường đại học trọng điểm. Sao nào, cô ấy chê cậu làm việc ở đơn vị cấp huyện, xa xôi quá hả?” Trương Trì không lên tiếng, chị La liền coi như anh ngầm thừa nhận. “Vậy chắc điều kiện nhà cô ấy khá tốt,” chị La nói: “Hai người ở bên nhau, vẫn là phải môn đăng hộ đối, đặc biệt là nhà trai không thể kém nhà gái được. Bố mẹ cậu làm gì? Nhìn dáng vẻ cậu, chắc không phải kinh doanh, cũng không phải làm quan, là giáo viên đúng không?”

Trương Trì “ừ” một tiếng.

Chị La coi sự im lặng của anh là biểu hiện của nỗi buồn ảm đạm. Chị tắt máy tính, xách túi lên, nói: “Không sao, chị có cô bé này rất hợp với cậu, làm ở Viện Kiểm Sát, họ Liêu, lần trước cậu đi đưa tài liệu còn gặp cô ấy rồi đấy, mắt to, trắng trẻo sạch sẽ, còn nhớ không?”

Trương Trì biết người này, nhưng ấn tượng không sâu. “Cô ấy ạ? Để sau hẵng nói.”

Chị La chỉ cho là anh e dè. Vừa mặc áo khoác, chị vừa liếc anh một cái, “Người yêu cũ chắc xinh lắm phải không?” Chị hiểu ý, không ép quá chặt, vội vàng nói: “Hơn mười giờ rồi, chị phải về xem con gái ngủ chưa, tối nó cứ thích nằm trong chăn nghịch điện thoại.”

Ca trực phải kéo dài đến bảy giờ sáng. Chị La lần nào cũng lấy con gái làm cớ, cứ đến mười giờ là chuồn mất. Trương Trì đã quen, cũng không tức giận, “Chị đi đường cẩn thận.”

Chị La xách túi lại đi tranh thủ vào nhà vệ sinh, lúc đến cửa, chị lại nhớ ra, quay lại dúi vào cánh tay Trương Trì, “Đừng cho bọn họ dùng nhà vệ sinh văn phòng mình! Chị sợ bệnh truyền nhiễm.”

Chị La vừa đi, Đậu Phương liền nháy mắt với Kiều Hữu Hồng. Kiều Hữu Hồng lập tức quay sang Trương Trì, “Tiểu Trương, cho chị về xem một cái đi, xem xong chị lại quay lại.”

“Chị về đi.” Trương Trì đưa chứng minh thư cho Kiều Hữu Hồng, thả người rất dứt khoát.

Đậu Phương ngó qua, thấy chứng minh thư của mình vẫn bị đè dưới tập giấy ghi chép của Trương Trì, không có ý định đưa cho cô. Cô vịn tường đứng dậy, dậm dậm đôi chân tê cứng, lượn qua lượn lại trước bàn làm việc của Trương Trì. Thấy anh không để ý đến mình, cô bèn đi theo Kiều Hữu Hồng ra ngoài. Vừa đến cửa, Trương Trì bỗng nói: “Ai cho cô đi?” Anh quay đầu lại nhìn cô.

Đậu Phương hiểu ra, mình là người ngoại tỉnh nên bị đối xử phân biệt. Tiểu Trương này cũng chẳng dễ nói chuyện hơn bà chị La già kia là mấy. Cô lẩm bẩm một câu: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Trương Trì lại quay mặt về phía màn hình máy tính, không nói gì, coi như ngầm đồng ý.

Đậu Phương đi vào nhà vệ sinh. Ban đêm tĩnh lặng vô cùng, người tăng ca ở phòng bên cạnh đã ngáy ngủ. Tiếng nước ào ào vang lên một lúc lâu, tiếng dép lê loẹt xoẹt, lại quay trở ra. Đậu Phương không có đồ tẩy trang, mặt vẫn còn loang lổ đỏ đen. Cô hơi khát nước, nhưng lại không muốn đội cái mặt buồn cười này lượn lờ trước mặt viên cảnh sát trẻ ăn mặc sạch sẽ, anh tuấn bảnh bao. Cuối cùng, cô dùng áo khoác lót dưới mông, dựa vào tường bắt đầu ngủ gật.

Trương Trì nghịch điện thoại một lúc, ngẩng đầu lên thấy Đậu Phương vậy mà đã ngủ thiếp đi. Cô ngủ rất say, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, hai tay buông thõng, đôi chân khép lại cũng thả lỏng thành hình chữ X, chiếc váy ngắn gần như cuộn lên đến tận eo. Cũng không giống như cô tự nói là sợ lạnh.

Đậu Phương bị Trương Trì đánh thức. Anh mặc áo khoác đồng phục vào, đi ngang qua cô, đá vào chiếc dép lê của cô một cái. Cô mơ màng mở mắt, đúng lúc thấy anh đang từ trên cao nhìn xuống mình. Đèn văn phòng đã tắt, ánh nắng ban mai chiếu vào. Dưới ánh sáng này, khuôn mặt viên cảnh sát trẻ tuổi đặc biệt có nét dịu dàng, đôi mắt rất sáng. Đậu Phương từng thấy những người đàn ông thức trắng đêm, trên người họ thường chỉ có mùi thuốc lá, mùi rượu và mùi mồ hôi, nồng nặc tanh hôi. Anh thì không, vì anh ngủ mặc cả quần áo, áo sơ mi trắng chỉ hơi có vài nếp nhăn, có lẽ còn đánh răng rồi, tóc mai còn vương bọt nước.

Không phải là không có người yêu sao? Một thằng đàn ông, chải chuốt cho ai xem chứ? Đậu Phương thầm nghĩ.

“Nước miếng kìa, lau đi,” anh nói với vẻ hơi ghê ghê, ném chứng minh thư lên đùi cô, “Tôi tan làm đây.”

“Này,” Đậu Phương vẫn ngồi liệt dưới đất, gọi anh lại. Ngồi ngủ cả đêm, cổ cô bị vẹo. Đậu Phương một tay ôm cổ, trừng mắt, “Rốt cuộc tôi có phạm pháp hay không?”

Trương Trì đáp qua loa: “Tình tiết không nghiêm trọng, miễn xử phạt.”

“Thế rốt cuộc là phạm pháp, hay không phạm pháp?”

Trương Trì đành nói: “Theo tình hình hiện tại thì không có bằng chứng vi phạm pháp luật.”

Đậu Phương tỉnh táo hẳn, bò dậy từ dưới đất, “Hôm qua là ai báo cảnh sát?”

“Quần chúng ẩn danh.”

Đậu Phương không tin, vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Nam hay nữ? Già hay trẻ?”

Điện thoại đúng là ẩn danh, nhưng Trương Trì đã xem báo cáo tiếp nhận vụ việc của lão Lương trong hệ thống, có số điện thoại gọi đến, có giới tính người gọi. Bị Đậu Phương hỏi dồn dập, anh chỉ nói hai chữ: “Bí mật.”

Đậu Phương biết anh cố ý, cô rất tức giận, nắm chặt tay, nói: “Lạm dụng chức quyền, tôi sẽ khiếu nại anh.” Đúng lúc này, lão Lương tay xách hai cái bánh bao, một ly sữa đậu nành, tinh thần sảng khoái đi tới, “Trương Trì, tối qua cảm ơn nhé, ăn sáng không?” Trương Trì liền không để ý đến Đậu Phương nữa, nói: Đang định đi ăn đây. Lúc hai người họ chào hỏi nhau, Đậu Phương xỏ dép lê, sa sầm mặt, lách qua khe hở giữa hai người, nhanh chóng chạy xuống lầu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com