Đấu Trí Với Trà Xanh, Bảo Vệ Nam Chính Của Ta

Chương 10



Lâm An Đình đáp:

 

"Hôm qua nghe tin báo từ vệ sĩ đi cùng, nói hai người mất tích ở quán trà. Ta lập tức dẫn người đi tìm, phát hiện hai người ở rìa rừng. Phu nhân, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

 

Ta trầm ngâm, bỗng hỏi:

 

"Hứa tiểu thư nói thế nào?"

 

"Nàng ta bảo đợi phu nhân tỉnh dậy hỏi."

 

Ta im lặng.

 

Nàng ta đang trao quyền quyết định cho ta.

 

Dù là tố giác âm mưu của nàng ta, hay giấu đi, đều do ta quyết định.

 

Ta nói:

 

"Là tàn dư bọn cướp lần trước, hắn bắt cóc ta, Hứa tiểu thư đã cứu ta."

 

Định lảng sang chuyện khác, nhưng Lâm An Đình lại hỏi:

 

"Thật sao?"

 

Hơi giật mình, ta ngẩng lên thấy ánh mắt của hắn trong veo, như đã biết hết.

 

Mệt mỏi không muốn nghĩ, ta gật đầu:

 

"Đương nhiên là thật."

 

Tay hắn chạm nhẹ vào má ta, dịu dàng:

 

"Phu nhân nói gì cũng được."

 

Mặt ta đỏ bừng, không hiểu anh bị gì.

 

Đúng lúc đó, "ầm" một tiếng vang lên.

 

Mọi người cùng nhìn xuống bụng ta.

 

Xấu hổ muốn độn thổ, nhưng ta vẫn gượng:

 

"Từ hôm qua đến giờ chưa ăn, bụng ta kêu một tiếng, không được à?"

 

Lâm An Đình nghiêm túc gật đầu, bảo Thúy Nhi chuẩn bị cơm.

 

Để cứu vãn thể diện, ta lải nhải:

 

"Chuyện này đáng lẽ phải nghĩ tới từ sớm chứ? Sao không chuẩn bị sẵn đồ ăn?"

 

Chưa dứt lời, Thúy Nhi đã bưng cơm lên, hóa ra đã chuẩn bị từ trước.

 

Nhưng nhìn mâm cơm...

 

Ta là bệnh nhân, không nói sơn hào hải vị, ít nhất cũng nên có chút thịt cá bồi bổ chứ?

 

"Thanh đạm quá vậy." Ta phản đối.

 

"Ngự y dặn thế." 

 

Lâm An Đình mặt lạnh: "Dạo này kiêng dầu mỡ cay nóng."

 

Ta giận: "Ta nào có bệnh sao phải nghe lời ngự y? Ngự y sao phải cấm ta ăn gì? Ta muốn ăn giò heo, thịt kho, gà xào, cá chua ngọt!"

 

Ta bắt đầu ăn vạ.

 

Lâm An Đình không nhúc nhích, chớp mắt:

 

"Nhưng trong bụng phu nhân có hài tử rồi."

 

Ta đơ người.

 

23

 

Cuối cùng ta cũng có hài tử rồi.

 

Xoa nhẹ bụng, vẫn không tin nổi.

 

Lâm An Đình gắp thức ăn cho ta: "Còn nóng nàng mau ăn đi."

 

Lần này ta không cãi, ngoan ngoãn gật đầu cầm đũa.

 

Đúng lúc đó, người hầu báo Hứa Như Vân tới thăm.

 

Ta vội mời vào.

 

Nàng ta vào thấy ta đang ăn, hơi ngạc nhiên.

 

Lâm An Đình đứng lên thi lễ: "Đa tạ Hứa tiểu thư."

 

Hứa Như Vân nhìn hắn đầy phức tạp.

 

Không đáp, quay sang ta:

 

"Lần này coi như hòa, tỷ không cần cảm ơn."

 

Ta hiểu ý nàng ta nói về chuyện hại ta và cứu ta.

 

Dù là sự thật.

 

Nhưng thái độ này thật khiến người ta tức điên.

 

Ta nhíu mày, Lâm An Đình như hiểu ý, tiếp tục gắp đồ ăn:

 

"Phu nhân ăn nhiều vào, em bé quan trọng."

 

Hứa Như Vân nghe xong giật mình:

 

"Tỷ tỷ, tỷ có thai rồi?"

 

Ta đắc ý: "Đúng vậy, lần sau tới nhớ mang quà."

 

Hứa Như Vân không đáp, ngồi xuống ghế tự nói:

 

"May mà lúc đó muội quay lại cứu tỷ."

 

Nhìn nàng ta, ta thở dài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nữ nhân này miệng nói không để bụng, nhưng trong lòng vẫn canh cánh.

 

Làm chuyện xấu, nàng ta cũng day dứt, cũng không buông được.

 

Lúc này Thúy Nhi bưng thuốc an thai vào, Lâm An Đình tự nhiên đón lấy, thổi nguội rồi đút cho ta.

 

Ta định uống, chợt nghĩ tình hình khác trước.

 

Thân mật như vậy trước mặt Hứa Như Vân, sẽ khiến nàng ta thêm đau lòng?

 

Đang phân vân có nên giữ khoảng cách, bỗng nghe nàng ta chế nhạo:

 

"Khiếp, ghê tởm."

 

Cái gì?

 

Ta suýt nổi điên.

 

Lâm An Đình kéo ta lại:

 

"Phu nhân đừng để ý, nàng ta ghen với tình cảm chúng ta thôi."

 

Ta mới nguôi ngoai.

 

Nhưng thuốc đã đổ gần hết.

 

Ánh mắt trách móc nhìn Lâm An Đình, hoàn toàn không nghĩ do mình.

 

Hắn nói: "Ta đi lấy thêm."

 

Rồi bước ra, phòng chỉ còn ta và Hứa Như Vân.

 

Không ai nói gì.

 

Thât ra là chẳng có gì để nói. Ân oán giữa chúng ta, đã kết thúc từ trận mưa đêm hôm đó.

 

Im lặng một lúc, ta đột nhiên lên tiếng:

 

"Muội muội muốn làm mẹ đỡ đầu của con ta không?"

 

Nàng ta sửng sốt, ánh mắt dịu lại, nhưng miệng vẫn nói:

 

"Không muốn."

 

Hả?

 

Tay ta siết chặt đũa: "Không, muội muốn."

 

Nàng ta chưa kịp đáp, Lâm An Đình đã bưng thuốc vào.

 

Ta lập tức giả giọng ngọt:

 

"Phu quân~ Hứa tiểu thư vừa nói muốn làm mẹ đỡ đầu của con chúng ta, chàng xem nàng ấy cứu ta, đồng ý nhé."

 

Lâm An Đình nhìn ta cưng chiều nói: "Được."

 

Hứa Như Vân ngồi xem ta diễn xong, đứng lên nói:

 

"Muội về đây, hôm khác tới thăm tỷ."

 

Không đợi ta giữ, nàng ta đi thẳng.

 

Lâm An Đình bỗng đặt bát thuốc xuống:

 

"Ta tiễn Hứa tiểu thư."

 

Ta ngạc nhiên.

 

Không ngờ hắn lại muốn tiễn nàng ta.

 

Nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu.

 

Nhìn hắn đi ra, trong lòng tò mò tại sao.

 

Dù là lễ nghi, nhưng Hứa Như Vân là cô nương chưa chồng, Lâm An Đình tiễn có phần không tiện.

 

Đang suy đoán, Thúy Nhi chạy vào, vui mừng:

 

"Phu nhân, công chúa Huệ Bình gửi nhiều thuốc bổ tới!"

 

Ta thờ ơ gật đầu.

 

Thúy Nhi không nhận ra, tiếp tục:

 

"May phu nhân tỉnh lại, lúc phu nhân bất tỉnh, tên cướp bắt được trong rừng khai gì đó, tướng quân mặt xám như muốn g.i.ế.c người."

 

Nghe vậy, ta vội vàng nắm tay Thúy Nhi hỏi: "Cái gì? Người nào?"

 

Thúy Nhi nói: "Nghe nói hắn là một tên chuyên làm chuyện xấu, được người khác thuê để bắt cóc phu nhân người. Nhưng phu nhân yên tâm tướng quân đã bắt được hắn rồi."

 

Nghe vậy ta chợt hiểu ra.

 

Hóa ra còn có tên cướp đó cũng đã bị bắt.

 

Như vậy ta biết Lâm An Đình tìm Hứa Như Vân để làm gì.

 

Nghĩ tới đây, lòng ấm áp.

 

Hóa ra quyền quyết định không chỉ Hứa Như Vân trao cho ta, mà cả Lâm An Đình cũng vậy.

 

Dù đã biết sự thật, có phán đoán riêng.

 

Nhưng vẫn đợi ta tỉnh dậy, nghe ta nói.

 

Cho ta quyết định.

 

Để ta đưa ra lựa chọn cuối cùng.

 

Giờ đây, ân oán giữa ba chúng ta thật sự kết thúc.

 

Tay xoa nhẹ bụng.

 

Câu chuyện tiếp theo sẽ không còn trong sách, mà là của riêng ta.

 

Rồi sẽ có những điều kỳ diệu nào sẽ diễn ra?

 

—HOÀN—

 

***Mọi người thấy hay thì cho sốp xin một lượt đánh giá tại fb: Tia Nắng Sau Mưa với ạ. Sốp cảm ơn nhiều ạ <3 <3


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com