Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 1: Sáu năm



Sáu năm sau chúng ta sẽ như thế nào?

Thành công hay thất bại?

Trái tim lành lặn hay vẫn đầy vết thương?

Đã buông bỏ hay vẫn luyến lưu một người?

Sáu năm, còn ai ở lại với ai...

***

Đã quá năm giờ chiều mà tiếng lách cách từ bàn phím vẫn vang lên đều đều trong nhóm biên tập tại công ty A Books. Dường như chẳng có ai quan tâm chuyện tan ca sau giờ hành chính, bởi ngày nào họ cũng phải làm việc đến tối muộn.

Linh Lan ngồi ở góc phòng, màn hình máy tính toàn chữ với chữ. Những cuộc gọi trao đổi được kết nối liên tục. Cô siết chặt điện thoại, day day thái dương giảm bớt mệt mỏi. Đầu dây bên kia là nhà văn lớn tuổi, cái tôi trong văn chương cao nên ông ta phủ nhận tất cả lỗi sai và điểm phi logic mà cô đưa ra. Thái độ của ông ta cũng vì thế mà trở nên gay gắt.

"Cô thì biết cái gì về văn chương? Cắt hết mấy cái đó thì còn gì là nghệ thuật nữa? Hồi đó cô có đi học không vậy? Biên tập viên mà có vấn đề về đọc hiểu à? Thiếu chuyên nghiệp kinh khủng!"

Mấy lời khó nghe cứ thế tuôn ra từ loa điện thoại, Linh Lan mím môi, siết chặt điện thoại như muốn bóp nát nó. Cô muốn bùng nổ, muốn đứng dậy bốp chát tay đôi với lão nhà văn này. Song đó chỉ là ý nghĩ, thực tế cô vẫn chọn cách nhịn. Linh Lan nhẹ nhàng cất lên, đủ để lão biết cô đang nhún nhường: "Xin lỗi vì làm chú khó chịu nhưng những chỗ dư thừa cần phải sửa lại, có như vậy mắt xích trong truyện mới chặt chẽ, thuyết phục độc giả hơn. Những tình tiết đề cập đến nhưng không dùng cũng phải cắt bỏ tránh tạo khúc mắc cho người đọc. Con vẫn nghĩ là nên sửa lại hoặc cắt bỏ vài chi tiết không cần thiết."

Đầu dây bên kia càng nói khó nghe hơn: "Không cắt gì hết! Cô tự đi mà viết đi! Tôi sẽ liên hệ cấp trên của cô để đổi một biên tập khác, kinh nghiệm một năm làm việc nghèo nàn của cô không đủ đẳng cấp để hiểu tác phẩm của tôi. Nói với cô phí lời, ngưng hợp tác!" Dứt lời, ông ta ngắt máy một cái rụp. Linh Lan buông điện thoại xuống bàn, cơn đau nửa đầu tái phát, đau dữ dội. Cô cảm nhận được dây thần kinh mình đang giật, nó sắp đứt thật rồi. Linh Lan ôm đầu, mỏi mệt đè lên vai nặng trĩu.

Cấp trên vừa nhận được cuộc điện thoại từ lão nhà văn. Sau khi trao đổi với ông ta, ánh mắt chị ta lạnh dần, nhìn chằm chằm về phía cô.

"Lan ra ngoài trao đổi với chị một chút." Chị Thuỷ nói rồi đẩy cửa ra ngoài trước.

Cô đứng dậy, nặng nề bước theo sau. Phòng biên tập lặng yên như tờ, hàng tá cặp mắt đang dán vào lưng cô.

Chị Thuỷ đợi sẵn ở cuối hành lang, vẻ mặt cau có khó chịu, khoanh tay trước ngực nói: "Nhà văn Nam Lê vừa gọi cho chị phàn nàn, em làm việc cái kiểu gì vậy?"

Linh Lan cúi đầu: "Em chỉ góp ý cắt bỏ một số tình tiết thừa để tác phẩm hoàn thiện hơn thôi."

"Chị không cần biết em đòi cắt cái gì. Bây giờ ông Nam Lê yêu cầu ngừng hợp tác rồi. Khó khăn lắm mới mời được bản thảo, bây giờ chuyện thành ra như vầy, em tính sao đây?" Thái độ của chị Thuỷ khó chịu ra mặt.

"Chị xem qua những đoạn em góp ý được không, nếu nhận xét sai, em sẽ liên hệ xin lỗi nhà văn Nam Lê." Linh Lan cho rằng cô không sai, muốn trách cô thì trước tiên phải xem qua bản cô sửa chữa mới có căn cứ để trách chứ!

"Ý em là chị không xem bản thảo mà trách em đúng không? Vậy là chị nói sai phải không?" Mắt chị Thuỷ trừng trừng nhìn Lan, chị ta nổi trận lôi đình, tiếp tục phê bình cô: "Thái độ của em không tốt, làm việc thiếu chuyên nghiệp, chuyên môn không vững. Em đi làm một năm rồi mà vẫn không thay đổi gì. Chị sẽ nói với cấp trên cân nhắc về vị trí biên tập viên của em."

"Chị ơi, chị nghe em nói đã..." Linh Lan giật mình muốn giải thích nhưng chị Thuỷ giơ tay ra hiệu bảo cô ngừng lại. Chị ta liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: "Chị mệt rồi, em tự kiểm điểm bản thân mình đi."

Dứt lời chị ta bỏ đi trước, được vài bước thì ngoảnh đầu nhìn cô bằng ánh mắt thù hằn rồi nhếch mép cười khinh: "Loại không có năng lực mà muốn đi lên như em trong cái công ty này nhiều lắm, nhưng nghĩ ra cách bám víu chồng chị thì chỉ có mỗi em."

Linh Lan mở to mắt nhìn chị Thuỷ, chị ta ném cho cô một cái nhìn khinh miệt rồi quay về phòng, để lại mình cô bơ vơ góc cuối hành lang. Linh Lan lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn, trong mục spam có rất nhiều tin nhắn quấy rối từ giám đốc và cô cam đoan bản thân mình chưa từng trả lời một tin nào. Cô đang tìm cách nói với chị Thuỷ vấn đề này nhưng mà chị ta lại nghĩ cô bám víu lấy gã chồng tệ bạc kia để trèo cao. Cô bật cười. Người bị quấy rối biến thành người thiếu đạo đức trong phút chốc.

Chợt, Linh Lan nhận ra bản thảo từ nhà văn Nam Lê được giao tới tay một biên tập viên mới vào nghề như cô thay vì hội lão làng trong phòng là có mục đích. Ở trong giới nhiều năm, họ ắt hẳn biết rõ tính cách ông Nam Lê khó chiều, dễ tự ái. Linh Lan không hiểu tính ông nên đánh mất bản thảo giá trị, cuối cùng mất việc. Họ muốn cô biến mất khỏi công ty nhưng không muốn mang tiếng đuổi nhân viên, thế là họ dùng cách để cô tự giác. Linh Lan nuốt nước mắt vào trong, khó khăn chấp nhận sự thật tàn nhẫn.

Cất từng bước nặng nề quay về phòng làm việc, ánh mắt xa lạ lẫn khinh thường từ đồng nghiệp khiến cô nhận ra mình là người cuối cùng trong phòng được chị Thuỷ nói chuyện bám víu chồng chị. Linh Lan giữ nguyên bộ mặt thản nhiên, tỏ ra bình thường nhất có thể. Nhưng nội tâm của cô vỡ vụn rồi, từng mảnh cứa rách trái tim.

Bảy giờ tối, Linh Lan dắt xe ra khỏi công ty. Tháng Tám mưa dông ập tới, bầu trời đen loé lên mấy tia sét sáng, nhấp nháy vài giây rồi vụt tắt. Sét nháy trước, sấm đến sau, âm thanh ầm đùng khiến Linh Lan sợ hãi, từng hạt mưa nặng trĩu bắt đầu tuôn rơi. Cô thở dài, mở cốp xe rồi đóng lại, hôm nay quên mang áo mưa nữa rồi.

Bác bảo vệ trông thấy cô đứng tần ngần một chỗ thì lên tiếng hỏi: "Quên mang áo mưa à?"

Cô gật đầu sầu não: "Dạ."

Thấy vậy bác mới bảo: "Bác có cái áo mưa nilon này, con mặc tạm về đi."

Linh Lan nhận lấy rồi cúi đầu cảm ơn bác. Tròng áo mưa vào người rồi lên xe nổ máy, định bụng chạy thật nhanh về nhà tránh mưa nhưng ngờ đâu xe đề mãi không lên. Cô đá chân chống xuống, xem thử chiếc xe này trở chứng gì. Loay hoay xem tới xem lui một lúc, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề. Buổi sáng khi đậu xe trong hầm, cô quên tắt máy nên hết bình mất rồi.

"Hết bình à?" Bác bảo vệ lại hỏi.

"Dạ, con quên tắt máy."

Thấy bộ dạng như sắp chết đến nơi của Linh Lan, bác bảo vệ thấy thương quá, bèn nói: "Thôi bắt taxi về đi. Lát trời tạnh mưa bác gọi tiệm sửa xe đối diện qua sạc bình cho. Giờ mưa lớn quá bên kia đường người ta nghỉ rồi."

"Con cảm ơn bác nhiều lắm."

"Có gì đâu mà cảm ơn." Ông bác cười hiền rồi quay về ghế ngồi xem điện thoại.

Linh Lan đặt một cuốc taxi về nhà, cũng may mà xe đến nhanh. Cô cởi áo mưa trả lại cho bác rồi chạy ra ngoài. Gió nước lạnh lẽo hất vào người khiến chiếc sơ mi công sở lấm tấm chỗ ướt. Linh Lan chui vào xe, ngăn cách mình với màn mưa thành công.

Địa chỉ nhà đã có sẵn trên app, chú tài xế cho xe lăn bánh. Linh Lan thẫn thờ ngước nhìn màn mưa ngoài ô cửa, xe cộ tấp nập qua lại, ai cũng phủ thêm lớp áo mưa nhiều màu sắc. Phố thị phồn hoa lấp lánh rực rỡ, đất chật người đông, tranh nhau mưu sinh kiếm sống. Dường như ngoài kia ai cũng như cô, phiền muộn với hàng tá vấn đề trong cuộc sống.

Bất giác Linh Lan nhớ lại chuyện xảy ra ban chiều, cô cảm thấy mình bị tổn thương lòng tự trọng bởi chị Thuỷ, uất ức vì bị đám lão làng chung phòng chèn ép, tự ái khi bị ông Lê mắng mỏ. Tất cả những thứ đó như một chứng bệnh tái phát. Đầu cô nặng nề, đau như có ai đó cầm búa gõ vào. Linh Lan không còn sức chống đỡ, nghiêng đầu tựa vào cửa kính.

Cô stress nặng rồi, muốn ăn đồ ngọt để giảm căng thẳng.

"Qua hai cái đèn đỏ nữa thì dừng ở tiệm bánh ngọt nha chú."

"Ừ."

Mưa đã tạnh bớt, chỉ còn lâm râm vài hạt. Chiếc taxi đỗ trước tiệm bánh, Linh Lan chạy vào trong mua một chiếc tiramisu chocolate. Cầm bánh trong tay, tự an ủi mình vì sau một ngày kiệt sức, có thể thưởng thức món bánh ngon khiến cô phấn chấn phần nào.

"Tới rồi con." Chú tài xế đậu xe trước một con hẻm.

Cô rút mấy tờ tiền đưa cho chú rồi xuống xe, nhà thuê nằm ở cuối đường, đi bộ hai trăm mét nữa mới tới. Lâu rồi Linh Lan không tản bộ như thế này, tinh thần thư thái hơn nhiều. Mưa trên đầu vẫn còn lâm râm, cô vừa đi vừa tránh vũng nước đọng sợ bẩn giày. Đột nhiên cô thấy tay mình nhẹ đi, tiếng hộp giấy rơi xuống đất khiến cô ngỡ ngàng. Hộp bánh đứt quai rơi xuống vũng nước, ngay cái chỗ mà cô vừa né qua.

Nhìn cái bánh thấm nước bẩn trên đất, mắt Linh Lan đỏ lên, cay đến mức ứa nước. Cô cảm thấy thế giới như đang muốn ghiền nát mình nên đẩy cô vào hết chuyện xui xẻo này đến chuyện xúi quẩy nọ. Linh Lan tự hỏi mình đã làm gì sai? Đắc tội gì với ông trời mà phải nhận phạt? Sức chịu đựng của cô đạt đến giới hạn, bị mắng, bị vu oan bám chồng người khác, trời mưa, xe thì hư. Ngay cả niềm an ủi cuối cùng là chiếc bánh ngọt cũng tuột khỏi tay. Đầu cô đau như dây thần kinh đang biểu tình, hai vai nặng như có đá tảng đè lên. Lớp nguỵ trang mạnh mẽ đã bị nước mưa tẩy hết, Linh Lan ôm gối ngồi thụp xuống đất, nước từ trong khoé mắt tuôn trào. Cô khóc, tuyệt nhiên không phát ra âm thanh nào.

Người ngoài thoạt nhìn tưởng rằng Linh Lan khóc vì làm rơi bánh, mít ướt yếu đuối. Mấy ai hiểu được ngày hôm nay cô đã trải qua những gì, tổn thương đau đớn ra sao. Linh Lan ôm gối khóc một đứa trẻ, mặc kệ ánh nhìn của tất cả mọi người. Cô thật sự rất mệt rồi, không thể gồng mình thêm được nữa. Mặc kệ bọn họ nghĩ gì, bây giờ cô chỉ muốn khóc thôi.

Linh Lan cứ ôm gối nức nở như thế cho đến khi mưa trên đầu cô ngừng rơi, cái bóng của ai đó che trên đỉnh đầu. Cô nín bặt, quệt ngang mắt, ngẩng đầu nhìn. Trên đầu cô là một chiếc ô đen, người cầm ô nheo mắt: "Cho hỏi số nhà 59A/8 nằm ở đâu vậy?"

Linh Lan giật mình đứng dậy, hoảng hốt xen lẫn ngạc nhiên, cô đưa mắt nhìn gã trai trước mặt. Anh ta cao hơn cô một cái đầu, dáng như người mẫu, mặc một chiếc sơ mi xanh nhạt, gấu quần màu be lấm tấm nước mưa. Đầu gã trai hơi cúi xuống, chờ đợi câu trả lời của cô. Linh Lan nhìn rõ mặt anh ta, dáng mắt tam bạch, con ngươi đen láy tuyệt đẹp, mũi cao, môi mỏng, hài hoà đến độ níu kéo ánh nhìn. Tai trái xỏ hai khuyên, dưới ánh đèn đường càng chói mắt.

"Cô không biết nhà đó hửm?"

Đối phương nhẹ giọng, đủ khiến Linh Lan hoàn hồn, cô chỉ tay về phía cuối đường: "Nhà cuối cùng bên trái, trước cửa nhà có cây hoa giấy."

"Cảm ơn." Gã trai bỏ lại một câu rồi kéo vali đi.

Cô dõi theo bóng lưng ấy, sau gáy cổ có xăm một hai chữ 'no regrets'. Nghĩa là không hối tiếc. Nhất thời Linh Lan không biết có nên về nhà không, vì số 59A/8 là căn hộ cô đang thuê. Anh tìm căn hộ của cô làm gì?

***

Hoà Điền đứng trước căn nhà có cây hoa giấy trước cổng, ấn chuông một cái là có người ra mở cổng ngay. Thuỷ Tiên dẫn Hoà Điền vào nhà, cùng lúc đó Linh Lan cũng về tới. Thấy vậy Tiên giới thiệu luôn: "Lan ơi, đây là em họ của chị, nó tên Điền, mới về nước. Điền sẽ ở thuê nhà mình một tháng. Chị đã nói trước rồi, em nhớ chứ?"

Nói rồi Tiên lại chỉ về phía cô: "Đây là Linh Lan, bạn cùng thuê căn hộ với chị. Sắp tới chúng ta sống cùng một nhà."

Hoà Điền ngoái đầu nhìn Linh Lan, bốn mắt nhìn nhau không rời. Trước mắt anh là một cô gái tóc ngắn ngang vai, đôi mắt tròn xoe phảng phất chút ưu buồn, môi đỏ hơi mím lại. Linh Lan mặc áo sơ mi tay dài, váy cũng dài qua đầu gối, mặc kín như bưng, dù mùa Thu miền Nam chẳng lạnh lẽo gì. Sắc mặt cô mất tự nhiên, cứ nhìn anh như thể anh là sinh vật khác loài. Điền lịch sự chào một tiếng, Linh Lan vẫn bất động.

Trông thấy bộ dạng ngơ ngơ của cô, chị Tiên nhắc: "Điền chào em kìa."

"À, chào!" Cô miễn cưỡng đáp.

"Thời gian còn dài nên hai đứa làm quen dần nhé! Chị rất thoải mái, Lan và chị ở chung rất hoà hợp. Riêng Điền, em mới chuyển tới và là đàn ông nên chị sẽ có một vài lưu ý cho em. Tuy đây là dạng thuê chung một căn hộ nhưng không gian riêng tư của em là phòng ngủ. Vì vậy khi xuống phòng khách hay phòng bếp, em nhớ mặc quần áo chỉnh tề. Bếp là của chung nên khi nấu nướng xong nhớ dọn dẹp. Chị và Lan rất ít khi xem tivi ở phòng khách nên em xem thoải mái. Giờ giấc tự do nhưng khi về muộn thì nhớ nhỏ tiếng một chút."

Nói xong, chị Tiên đưa mắt nhìn cô. "Em thấy sao hả Lan?"

"Dạ, em thấy ổn." Thật ra là không ổn lắm. Ban đầu cô đồng ý cho em họ của chị Tiên thuê chung vì nghĩ đơn giản rằng giá thuê căn hộ ở thành phố rất đắt. Căn nhà nhỏ ở cuối hẻm như vầy thuê cũng mười triệu một tháng, cô và chị mỗi người một nửa. Biết rằng giá này đã là hữu nghị lắm rồi nhưng đối với cô thì nó vẫn rất cao. Thế nên lúc chị ngỏ ý cho thuê phòng dư để giảm bớt tiền thuê nhà, Linh Lan gật đầu đồng ý ngay. Nhưng khi thấy người sống cùng trong vài tháng tới là một chàng trai trẻ, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.

"Vậy chốt nhé! Điền dọn đồ vào phòng đi. Tối nay chị nấu cơm mời hai đứa một bữa, tắm rửa đi rồi xuống ăn."

Điền nói hai từ 'cảm ơn' rồi xách va li lên tầng. Cô cũng không từ chối bữa cơm vì bụng đói meo rồi.

Linh Lan tắm rửa xong thì ra ban công hít không khí trong lành sau mưa, ngắm mấy chậu hoa nhỏ mình trồng. Chậu hoa chuông đỏ xen tím vừa tắm nước mưa mát lành, vài giọt nước nhỏ còn đọng trên lá khiến nó càng thêm sức sống. Dường như sau cơn mưa nó đã khoẻ mạnh hơn. Nhắc khoẻ mạnh mới nhớ, không biết chậu lan cháy nắng dưới sân của chị Tiên thế nào rồi. Cô nhoài người nhìn xuống tìm chậu hoa lan, vô tình bắt gặp vóc người cao ráo lanh quanh trong sân. Hoà Điền ngước mắt nhìn chậu lan héo tàn, nâng điếu thuốc rít một hơi rồi quay đầu đi, sải bước vào nhà.

Có lẽ là chị Tiên gọi, giờ cơm đến rồi.

Bữa cơm tối diễn ra bình thường, chỉ là Linh Lan ít nói nên cuộc trò chuyện chủ yếu là từ chị Tiên và Điền.

"Ba em có biết em về Việt Nam không?"

"Biết ạ."

"Lần này em có quay lại Anh không?"

"Không, em về luôn."

Chị Tiên cười tủm tỉm đổi chủ đề, giọng điệu tò mò mang theo chút phấn khích: "Em có bạn gái chưa?"

Nói đoạn chị liếc mắt ra hiệu với Linh Lan, rồi còn âm thầm giẫm chân cô một cái. Ý định mai mối của chị Tiên rõ như ban ngày. Linh Lan hoảng sợ tột cùng, vội vàng lên tiếng lái sang chuyện khác: "Ái chà! Con cá này là cá gì vậy chị? Ăn ngon quá!"

Dưới gầm bàn, chị Tiên đá cô một phát.

"Cá Diêu Hồng, mày ăn con này cả trăm lần rồi đấy."

"..."

"Em vẫn luôn nhớ cô ấy." Đột nhiên Điền lên tiếng.

Chị Tiên gạt bỏ ý định mai mối sang một bên, thích thú hỏi một lèo: "Ồ! Bạn gái à? Quen hồi đi du học hả? Là người Việt hay người nước ngoài? Tên gì thế?"

Trong một tràng câu hỏi của chị, anh chỉ trả lời duy nhất một câu: "Cô ấy tên Suzuran."

Tay cầm đũa của Lan khựng lại một nhịp rồi tiếp tục lùa hết cơm vào miệng.

"Em ăn xong rồi." Cô đứng dậy bỏ bát vào bồn.

Chị Tiên ngạc nhiên ngoái đầu hỏi: "Ăn ít vậy?"

"Dạo này em đầy bụng."

Chị Tiên đáp "ừ" rồi tiếp tục hỏi Điền về cô người yêu kia: "Bồ em người Nhật hả?"

Điền gắp thêm ít cá. "Người Việt ạ."

Linh Lan tựa lưng vào thành bếp, trả lời vài tin nhắn trong lúc đợi hai người kia xong bữa rồi rửa bát.

***

Ngày mới của của Linh Lan thật sự bắt đầu khi cô nộp tờ giấy xin thôi việc tại phòng nhân sự.

"Em nghĩ kĩ chưa?" Anh Tiến nhận đơn rồi đẩy gọng kính nhìn cô.

"Dạ rồi ạ." Cô đáp.

"Có khó khăn trong công việc à?"

"Dạ không." Cô muốn nghỉ việc trong êm đẹp nên không đề cập tới bất cứ chuyện gì trong phòng biên tập.

Anh Tiến cũng không hỏi nữa chỉ bảo cô về phòng đi, khi nào có quyết định sẽ thông báo.

Cả ngày hôm nay Linh Lan vẫn làm việc như bình thường, chẳng ai biết cô sắp tạm biệt cái chỗ chết tiệt này.

Tan làm, Linh Lan mua cho bác bảo vệ một hộp bánh ngon để cảm ơn bác giúp cô sửa xe. Đường về ồn ào tấp nập, cô thì thả hồn trên mây. Đoạn dừng đèn đỏ ở ngã tư, khi ánh mắt dừng lại ở cái poster trước phòng trưng bày 198 Nostalgia, Linh Lan mới bừng tỉnh. Cô lẩm nhẩm đọc dòng chữ trên tấm biển: "Triển lãm hoa nghệ thuật Suzuran no utsukushisa."

Phía dưới hàng chữ tiếng Nhật được phụ đề là:

Suzuran no utsukushisa

Vẻ đẹp hoa linh lan.

Vậy Suruzan nghĩa là hoa Linh Lan ư?

Câu nói xa lạ xuất hiện trong tâm trí, giọng rất nhẹ mà nghe như cứa tim gan.

"Em vẫn luôn nhớ cô ấy."

"Cô ấy tên Suruzan."

Đèn tín hiệu chuyển xanh nhưng thế giới của Linh Lan vẫn dừng ở những giây đèn đỏ.