"Nhỏ đó em họ anh Lâm phải không?" Hải Long khoác vai Hòa Điền bước lên lớp.
"Ừ." Cậu đáp gọn.
"Xin số chưa được hả? Xin mấy lần rồi?" Long vuốt vuốt mái đầu nhuộm màu vàng chóe, chốc sau nó nhếch miệng cười: "Tao nói rồi, gái trầm tính không có dễ ăn đâu con."
Điền quay đầu nhướng mày nhìn thằng bạn: "Bố mày có số rồi."
Thằng Long cười phá lên: "Ghê vậy? Có rồi thì kết bạn đi."
"Kết làm gì?"
"Hả?" Long dừng bước, ngước mắt nhìn cậu đầy khó hiểu. "Xin cho đã rồi không add?"
"Kiểu gì chả chặn số người lạ." Cậu thản nhiên.
"Thế giờ làm sao? Tán nữa hay không?"
"Không, tán tỉnh gì. Trêu thôi."
Long nheo mắt nhìn. "Thật không?"
Điền vừa bước vừa móc quyển sổ sao đỏ từ trong túi ra. Giở trang đầu, cái tên Phan Linh Lan đang nằm lạc lõng giữa những ô li màu trắng. Cậu xé đi, vò nát rồi vứt vào thùng rác. Quyển sổ không còn vương nét mực xanh nào nữa và hôm nay chẳng có ai vi phạm.
Hồi sau, Điền chậm rãi nói: "Facebook dễ tìm mà, trong phần bạn bè của anh Lâm có đấy. Muốn tán thật thì tao đã tán rồi."
Long nhún vai: "Tùy mày thôi."
***
Tầng trên, hành lang khối 12 lúc này.
Linh Lan vờ giận dỗi bỏ đi trước, Anh Thơ hớt hải đuổi theo sau.
"Nè, đừng giận nữa mà." Nhỏ kéo áo cô.
"Tao không ngờ mày chạy trước luôn đó."
Thơ gãi đầu cười hì hì rồi nhìn Linh Lan bằng đôi mắt long lanh hòng năn nỉ. Nhưng cô bây giờ mặt lạnh như tiền, có cười đến mấy cũng không vui lên tí nào. Nhỏ đành ngưng cười, chuyển thành ngập ngừng nói thật.
"Hôm nay tao mang đôi giày ba mua từ nước ngoài về... quà sinh nhật năm ngoái. Đây là món quà đầu tiên ba mua cho... nên tao không muốn bị tịch thu..."
Lời của Thơ như khí CO2 -79 độ C được nén với áp lực cao trong bình cứu hỏa, xịt một phát là lửa giận của Linh Lan tắt ngay. Cô cúi đầu nhìn đôi giày trắng nhỏ mang. Kiểu dáng cũng giống của cô. Song, khác ở chỗ, dây giày màu hồng và chất liệu rất đẹp, cứng cáp và ôm chân. Nhìn thôi cũng thấy nó đắt tiền. Nhỏ sợ bị thu mất cũng đúng thôi, nếu là cô trong trường hợp đó, chắc chắn cũng sẽ "bỏ người chạy lấy của". Huống hồ đây còn là quà người thân tặng.
Cô thở dài: "Mày chạy là phải rồi."
Anh Thơ nhào đến khoác tay Linh Lan, chu môi nói: "Ê đừng có buồn tao mà."
"Buồn gì đâu, giày vẫn còn mà."
Nghe vậy nhỏ ngạc nhiên: "Thằng đó không thu à?"
Linh Lan lắc đầu, sau đó giấu nhẹm lí do mình được tha bằng cách lướt qua câu chuyện thu giày và lảng qua chuyện khác. "Thôi sắp tới giờ vào học rồi, về lớp thôi. Lần sau đừng bỏ tao lại nữa đó."
Nhỏ bạn nhăn răng cười rồi chạy theo cô, nháy mắt một cái đầy tinh nghịch.
"Tao nghĩ lại thấy ban nãy bỏ bạn chạy trước là hèn hạ, không chính nhân quân tử gì hết. Làm vậy không được. Tao có cách để sau này mày bị bắt tao sẽ không chạy nữa, mà tao có bị bắt mày cũng không chạy luôn."
Cô dừng bước, nghiêng đầu tò mò: "Cách gì?"
Cô bạn chắp tay sau lưng làm ra vẻ thần thần bí bí: "Trên phim cổ trang người ta thường trao cho nhau một món đồ gì đó để làm tin, kiểu như là bằng chứng cho tình cảm vậy á. Cái đó thường gọi là tín vật. Tao với mày cũng vậy đi."
Nói đoạn, nhỏ buông tay cô, xoay người hất tóc một cái rồi chóng nạnh: "Chị sẽ trao cho cưng tín vật, với không bao giờ chạy trước nữa."
"Tín vật gì cơ?" Linh Lan phì cười.
Thơ chỉ tay xuống đôi giày bata trên chân cô, dõng dạc tuyên bố: "Hai đứa mình đổi giày đi."
"Hả?" Cô tròn mắt nhìn nhỏ. "Mày khùng hả Thơ, mới nói đôi này là ba mua cho mày mà."
Một nghìn dấu hỏi từ trên trời rơi xuống và đè bẹp cô ngay phút chốc. Chẳng hiểu nhỏ bạn nghĩ gì, làm sao đổi đôi giày đắt tiền quý giá đó với đôi giày tầm thường của cô được? Nghe bất hợp lý vô cùng. Đừng nói là con nhỏ này nảy ra ý tưởng đưa giày cho cô mang, nếu bị bắt, nhỏ sẽ tiếc tiền nên không chạy trước đấy nhé. Trời ơi! Có thể nghĩ tới cỡ này luôn đó ư?
Cái vẻ mặt nghiêm trọng của Linh Lan khiến Thơ ngơ người. Trong một vài giây ngắn ngủi, nhỏ bỗng nhận ra cô đang nghĩ gì. Thơ kéo cô vào lớp, sà vào bàn học của hai đứa.
"Tao có nói là đổi cả đôi đâu." Nhỏ vừa nói vừa cởi một chiếc bên chân trái ra. "Mỗi đứa đổi cho nhau một chiếc."
"???" Ý tưởng kì quặc gì thế này?
Thấy sắc mặt cô thay đổi liên tục. Từ ngạc nhiên đến ngờ nghệch, bây giờ thì đực mặt ra nhìn mình. Nhỏ giải thích: "Đôi của tao với đôi của mày giống nhau mà. Khác màu dây giày với một số chỗ nhỏ nhỏ thôi. Cơ bản là nó đều cùng form và trắng trơn. Không nhìn kĩ thì cũng không biết đâu. Vậy thì đổi mỗi đứa một chiếc làm tín vật đi. Sau này mày bị bắt tao vẫn sẽ ở lại vì có giày của tao, còn tao bị bắt thì mày cũng vậy."
"Mày nói thật hả Thơ?" Cô vẫn chưa hết kinh ngạc với ý tưởng độc đáo này.
Nhỏ bạn gật đầu lia lịa rồi chìa giày trước mặt cô: "Thật mà."
Cô vội đẩy chiếc giày về phía Thơ: "Thôi đi, đây là đồ ba tặng cho mày mà."
"Tao có giữ lại một chiếc mà."
"Thôi, nhỡ tao mang hỏng giày của mày thì sao?"
"Trên đời này làm gì có đôi giày nào không hỏng, mày nói tao nghe coi."
"..." Trên đời không có loại giày đó thật. Giày làm bằng thạch cao tạc thành tượng còn vỡ, bằng sắt thép thì rỉ sét bạc màu. Huống chi là một đôi giày vải. Làm gì có cái nào mới hoài.
Thơ lại chìa chiếc giày đến trước mặt Linh Lan lần nữa. "Ngại gì mà ngại. Tao cũng lấy một chiếc của mày mà. Tao thấy đổi vậy rất là tiện, nếu tao có mất giày cũng không mất cả đôi, ít ra vẫn còn một chiếc, mà hai đứa mình mang giày cặp đúng nghĩa luôn. Một cặp giày độc nhất vô nhị."
Linh Lan định từ chối vì giá trị của chiếc giày đó nhưng nhỏ không cho cô cơ hội mở lời, nhảy vào giành phát ngôn: "Mang tiếng mua ở nước ngoài thôi chứ nó chẳng đắt đâu."
Dù trong lòng vẫn còn quan ngại về giá tiền và ý nghĩa của chiếc giày đó nhưng Linh Lan vẫn nhận lấy, vì chẳng nỡ từ chối sự nhiệt tình của cô bạn. Cô cởi giày trái của mình đổi cho Thơ, con nhỏ vui vẻ nhận lấy. Cầm chiếc giày dây màu hồng trên tay, nhớ tới câu "một cặp giày độc nhất vô nhị" mà nhỏ nói. Chẳng hiểu sao cô bật cười, có lẽ do nó quá ngây thơ hoặc quá điên. Mà cô, cũng thuận theo những trò nghịch ngợm ngốc nghếch này.
Linh Lan khẽ cúi đầu nhìn đôi giày với hai chiếc gần như giống nhau trong ngăn bàn. Cô vơ lấy điện thoại chụp một tấm, lưu ảnh thành kỉ niệm rồi tự nhủ: "Thơ tin tưởng đổi giày cho mình, thì phải giữ kĩ mới được."
Tiết đầu là tiết Hóa của thầy Kiên. Tiếng trống đầu giờ vừa kết thúc, bóng thầy đã xuất hiện trước lớp.
"Thôi thôi, khỏi chào." Thầy Kiên xua tay bảo lớp ngồi xuống. Vì ít khi gặp lớp nên thầy tranh thủ chút thời gian để thông báo chuyện tập thể. Đó là kết quả đợt kiểm tra chất lượng đầu năm và kì họp phụ huynh sắp tới.
"Kết quả kiểm tra chất lượng đầu năm đã có, thầy đã gửi file xếp hạng vào nhóm lớp trên Zalo rồi. Các em xem hết rồi đúng không? Nếu không ai có thắc mắc gì thì chúng ta chốt nhé."
Cả lớp im lặng không có ý kiến về kết quả kiểm tra. Thấy vậy, thầy cao giọng: "Điểm số của lớp mình khá ổn, thầy hi vọng các em giữ vững phong độ. Lớp mình có trường hợp đồng hạng, bạn nào đạt hạng nhất giơ tay cho thầy xem."
Cánh tay rắn rỏi kiêu ngạo giương lên từ bàn số hai, tổ 3. Đông Phong từ từ ngẩng mặt nhìn thầy Kiên, sau đó lặng lẽ nhìn quanh lớp. Cách cậu hai bàn, bên phải, tổ 4, có cánh tay gầy yếu giương lên. Nữ sinh gầy guộc với đôi mắt sáng tròn, dường như cô ấy không tin mình hạng nhất, cánh tay run run, chốc chốc lại rụt về. Khác hẳn với Đông Phong, người luôn tin mình đứng nhất.
Song, điều Phong tin là sự thật, cậu đứng nhất. Nhưng cái làm cậu ấy bất ngờ chính là bản thân mình chẳng phải duy ngã độc tôn. Trên đỉnh, còn có một cô gái xa lạ khác.
Linh Lan cũng đưa mắt nhìn Đông Phong, cái rụt rè của cô bị sự tự tin của cậu ấy lấn át. Cô chỉ nhìn một thoáng rồi nghiêng mặt tránh đi, cánh tay đang giương lên càng rụt thấp hơn nữa.
Giọng thầy chủ nhiệm truyền xuống từ bục giảng: "Đây là trường hợp đồng hạng nhất duy nhất của trường mình. Tức là tập thể 12A3 chúng ta có hai người rất giỏi. Các em hãy cho hai bạn một tràng pháo tay."
Tiếng pháo tay giòn giã vang lên cùng với tiếng trầm trồ, xì xầm. Linh Lan bị Anh Thơ lắc người, chảo đảo đến hoa mắt. Nhỏ luôn miệng khen giỏi quá khiến cô ngượng chín mặt. Cô khẽ nhìn Đông Phong, cậu ấy ngồi thẳng lưng, mắt nhìn về phía bục giảng. Vờ không để tâm nhưng âm thầm tận hưởng cảm giác được tôn vinh. Sự tự tin của cậu ấy đủ khiến bất kì một ai trong lớp lép vế.
"Sau này có thắc mắc gì, các em có thể hỏi Linh Lan và Đông Phong. Hai bạn hạng nhất nhớ giúp đỡ các bạn nữa nhé. Vì một tập thể cùng phát triển."
"Dạ." Hai đứa đồng thanh đáp lời thầy.
Giáo viên chủ nhiệm tiếp tục thông báo về kì họp phụ huynh vào sáng chủ nhật tuần này.
"Báo cho các em một tin vui, thứ hạng và điểm thi sẽ được công bố trong buổi họp phụ huynh cuối tuần."
Một đứa trong lớp than trời. "Thầy ơi, tin này khi nào tới khúc vui vậy thầy."
Thầy nhướng mày: "Khi nào em chịu học bài thì vui."
"..."
"Nhớ nhắc cha mẹ đến họp nhé, quan trọng lắm đấy."
"Dạ." Cả lớp đáp ỉu xỉu.
Tiết hóa kết thúc khi trống trường vang lên lần nữa. Thầy chủ nhiệm chào lớp rồi đi thẳng ra ngoài, theo sau là mấy cô cậu học sinh xuống căng tin ăn sáng. Lớp học bốn mươi người giờ chỉ còn mấy mặt. Anh Thơ tiếp tục nói về vụ đôi giày độc nhất vô nhị.
"Mai tao sẽ mua dây giày mới chứ bên trắng bên hồng nhìn lạ quá."
Linh Lan tán thành ý kiến này: "Ừ, tao cũng thấy kì kì."
Thơ bảo: "Mua màu gì tao mua luôn cho."
Cô đáp: "Mày hồng đi, tao trắng."
"E hèm."
Giọng nam bất ngờ cắt ngang khiến Thơ giật mình, nhỏ xoay người, ngước mắt nhìn. Hóa ra là lớp trưởng. Cậu ấy bước sang bàn này từ lúc nào không hay.
Phong chỉ tay vào đôi giày thể thao trắng mà Thơ để trên bàn, nhẹ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận làm trừ điểm thi đua của lớp."
Linh Lan giật mình kéo đôi giày của nhỏ bạn xuống ngăn bàn.
Nhỏ híp mắt cười: "Yên tâm đi, tụi này khéo lắm."
Phong không nói gì, lẳng lặng bước đi.
Anh Thơ nhìn theo bóng lớp trưởng, ánh mắt sâu xa hơn dáng vẻ vui cười ban nãy. Chỉ một thoáng, khi Linh Lan đặt tay lên vai Thơ, nhỏ trở về như trước, cười nói hồn nhiên.