***
Năm nay là lần đầu tiên Linh Lan đón nhận cái nắng mùa thu tháng Mười mà gay gắt như hè tháng Sáu, cái mà vàng ươm bỏng rát phủ lên cành cây ngọn lá, trải dài xuống đất rồi tỏa nhiệt nóng hổi. Cô dắt “chiến mã điện” của mình bước qua cổng trường, nhìn biển nắng trên sân mà than thầm trong lòng: “Sao mà nắng nóng dữ vậy trời!”
Tuy bất mãn với thời tiết lắm nhưng cô chỉ dám đứng oán trách đúng một câu rồi dắt xe như bay vào trong. Vì nắng nguy hiểm quá, nó biết cô trách cứ nên thẩm thấu qua lớp áo khoác, lén lút thiêu da đốt thịt.
Xếp xe ngay ngắn xong, Linh Lan giơ tay lên đầu che nắng, nheo mắt nhìn quãng sân từ nhà xe tới hàng lang khối 10. Nếu bây giờ cô lấy hết sức bình sinh chạy thật nhanh về phía trước thì sẽ thoát khỏi cái nắng điên người này trong vòng một phút, nếu đi thong thả thì phải mất hai phút hơn.
Nghĩ đến đoạn hành lang mát rượi ở phía trước, Linh Lan chẳng đắn đo mà bắt đầu chạy. Chiếc balo màu xanh trên lưng đong đưa theo nhịp, đôi búp bê màu đen giẫm lên nắng, vun vút về phía trước. Cô vốn nghĩ mình không chịu được cái nóng nên phải ráng sức thoát khỏi nó bằng cách chạy, nhưng cô quên mất rằng khả năng bám dính của đôi giày dán keo là có giới hạn.
Quá muộn rồi!
Giây phút Linh Lan nhận ra mình phải chấp nhận cái nóng và đi bộ thong thả mới là quyết định đúng thì giày của cô đã thân đi đường thân, đế đi đường đế. Vừa tới hàng lang khối 10, hai đứa nó đã rời khỏi nhau. Linh Lan hoảng hốt nhìn cái đế giày nằm bất động trên sàn rồi lại ngửa chân nhìn thân giày còn bám trên chân.
“Trời đất ơi!” Cô kêu trời.
Linh Lan vội nhặt cái đế giày lên giấu sau lưng, nếu để người khác thấy được thì xấu hổ lắm. Cô cúi đầu nhìn đôi giày đáng thương, biết thế đã mua một đôi tốt hơn. Rồi cô thở một hơi dài thườn thượt, sầu não lết từng bước lên bậc thang. Miễn cưỡng mang đôi giày hư chống chọi hết hai tiết Toán, khi kiểm tra xong cô sẽ quăng nó vào thùng rác.
Đôi giày mất một bên đế nên dáng đi của Linh Lan rất lạ lùng. Anh Thơ thấy con bạn lết lết vào lớp, nhỏ cứ ngỡ cô bị đau chân nên ân cần hỏi han: “Ủa cái chân sao vậy? Ngã xe hả?”
Linh Lan mặt mày ủ rũ, lắc lắc đầu: “Rớt cái đế giày.”
“Trời! Sao không quăng đi còn ráng mang nữa vậy.”
Cô đặt balo lên ghế, soạn tập sách ra ngoài. “Hôm qua cô Phượng nói mặc sai đồng phục là không được kiểm tra nên tao mới ráng lết nè.”
“Kiểm tra xong thì đổi sang đôi bata mà mang, đi chân không mắc công đạp trúng cái gì thì mệt.” Thơ nói.
“Tao cũng tính vậy á.” Dù sao cũng chỉ học hai tiết Toán đầu giờ chiều là xong, tan học cô đổi sang giày bata rồi mang về nhà luôn. Mong là từ giờ cho đến khi về nhà, cô sẽ không gặp bất cứ chuyện xui gì nữa.
Linh Lan lật vở xem lại bài trước khi giáo viên vào lớp, tiện miệng hỏi Thơ: “Ôn bài chưa?”
Anh Thơ gật đầu chắc nịch: “Bạn hãy tin tưởng tôi.”
Nhỏ bạn vừa dứt câu thì trống đánh, cô Phượng bước vào lớp với mấy xấp bài kiểm tra trong tay. Cả lớp đứng lên chào, cô giáo phẩy tay bảo các bạn ngồi xuống rồi xoay người viết lên bảng ba chữ: Kiểm tra 15 phút.
Khác với mọi lần, cô Phượng không gọi tổ trưởng các tổ lên phát bài kiểm tra nữa mà đích thân phát cho từng bàn. Cô giáo quan sát học sinh từ tóc tai, đồng phục, giày dép, đánh giá phù hợp với nội quy nhà trường mới phát bài kiểm tra cho bạn ấy làm. Quy trình phát bài bỗng trở nên nghiêm ngặt hơn bình thường, bầu không khí cũng vì thế mà căng thẳng. Cả lớp im phăng phắc, mãi cho đến khi cô Phượng dừng ở bàn bốn tổ 4, lớp mới có âm thanh khác ngoài tiếng sột soạt của giấy và tiếng bước chân lộp cộp.
“Giày bị làm sao vậy?” Cô Phượng ngạc nhiên khi thấy đôi búp bê kì cục của Linh Lan.
Linh Lan ngượng ngùng lí nhí: “Dạ bị hư rồi ạ.”
Cô Phượng dịu dàng nói: “Hư rồi thì cởi ra đi, cô không phạt đâu.”
“Dạ.”
Giáo viên phát bài kiểm tra xong liền quay trở về bục giảng.
“Lớp tuân thủ nội quy rất tốt, cô có lời khen cho các em. Tối qua các bạn ôn bài chưa? Cô bấm giờ làm bài nhé.”
“Dạ.” Cả lớp đồng thanh.
Sau đó, cả lớp học chỉ còn lại tiếng quạt máy hòa cùng tiếng bút bi lướt trên mặt giấy.
***
Đấu trí với Toán học suốt hai tiết thì cuối cùng trống cũng đánh. Cả lớp chào cô rồi gấp gáp dọn sách vở đi về, trong lúc Linh Lan mang giày thì Thơ gấp sách cho cô. Nhỏ bảo: “Hôm nay tao có hẹn đi mua hamster với anh Hoàng.”
Cô ngẩng đầu lên: “Ơ, có hẹn thì về trước đi. Tao mang giày xong cũng về liền á.”
Được đi chơi với bạch mã hoàng tử trong mộng nên con nhỏ khoác balo lên vai, hí hửng vẫy vẫy tay với cô. “Tao đi trước đây, lát về sẽ kể mày nghe. Bye bye!”
Cùng lúc đó Linh Lan cũng xỏ giày xong, cô vơ lấy balo đi thẳng ra ngoài, bước xuống hai dãy cầu thang rồi hạ cánh ở tầng trệt khối 10. Cô xuống sân trường tìm thùng rác để tạm biệt đôi giày hư. Ngờ đâu vứt đồ chưa kịp phủi tay đã chạm phải ánh mắt thù địch của đám bất hảo, bọn nó tụ tập thành một nhóm ngồi dưới gốc cây tránh nắng. Nhìn thái độ khó chịu của Hưng, Linh Lan ngầm hiểu nó vẫn chưa nuốt trôi cái vụ ở phòng giám thị. Vậy nên cô vội bước lên hàng lang, nép mình sau bức tường để tránh tầm nhìn của nó.
Tuy Linh Lan tự giác tránh đi nhưng Hưng dễ gì tha cho cô được. Nó không đến kiếm chuyện mà nghiêng mặt nói nhỏ với thằng đầu trọc bên cạnh cái gì đó, cậu ta gật gù rồi đứng dậy chạy thẳng về hướng phòng giám thị.
Cách một bức tường, Linh Lan làm sao thấy được những hành động đó. Cô ló đầu ra ngoài nhìn tụi thằng Hưng một lần nữa, thấy tụi nó không có ý định gây sự mới thở phào yên tâm rồi ôm balo xuống nhà xe, tránh xa tụi này càng sớm càng tốt. Song, mọi chuyện nào dễ dàng như thế, tất cả chỉ mới là bắt đầu.
Linh Lan với đôi giày bata trắng trên chân vừa tới nhà xe đã gặp thầy Tống với vẻ mặt thầy đằng đằng sát khí.
“Em kia! Lại đây.” Thầy ngoắc tay.
Trái tim cô như ngừng đập và rơi tự do xuống đất.
“Qua đây!” Thầy nghiêm giọng.
Cô cúi đầu nhìn đôi giày trắng, chân run lên, trong đầu văng vẳng lời thầy ở buổi chào cờ hôm thứ Hai.
“Giày sai nội quy sẽ tịch thu không trả lại.”
Bị thầy Tống bắt tại trận rồi luôn! Bây giờ phải làm sao đây trời! Biết thầy gọi nhưng cô không dám nhấc bước về phía trước, chỉ biết đứng như trời trồng nhìn thầy.
Thầy Tống thấy Linh Lan không nghe lời nên càng thêm giận, thầy hùng hồn bước đến nhà xe. Lúc này mặt mũi cô bắt đầu tái xanh, ngẩng đầu lên đã thấy thầy ở trước mặt. Thầy Tống dùng chiêu sư tử gầm khiến cô sợ mất vía: “Em vi phạm đồng phục, tôi gọi mà em còn không trả lời à?!”
“Dạ... dạ...” Cô lắp bắp trước uy nghiêm của thầy.
“Dạ cái gì! Em bị tịch thu giày, đưa giày cho tôi.”
Cô nghe hai chữ tịch thu mà tê tái, biết mình vi phạm thật nhưng do đôi búp bê bị hư nên cô mới lôi cái này mang tạm về nhà thôi, đây là trường hợp bất đắc dĩ. Đứng trước nguy cơ bị tịch thu vĩnh viễn, dù sợ cách mấy cũng phải mở miệng giải thích với thầy cho bằng được: “Dạ thưa thầy do giày búp bê của em bị hư nên em mới mang tạm đôi này về nhà, em không cố ý vi phạm đâu ạ.”
Dĩ nhiên thầy Tống không tin, ở trường thầy bị các cô cậu học trò dối lừa đến mức chai sạn rồi.
“Lại lý do! Không nói nhiều, đưa đôi giày cho tôi.”
“Thầy ơi em nói thật đó thầy, do giày búp bê bị hư nên em...”
Thầy Tống giơ tay ra hiệu bảo cô ngừng biện hộ: “Tôi nói em đưa giày đây.”
Linh Lan vẫn kiên quyêt giải thích cho thầy hiểu rằng cô chỉ mang giày bata về nhà thôi, lúc đến trường và ngồi học cô vẫn mang giày búp bê đúng với nội quy. Mong thầy có thể rủ lòng thương xót tha cho một lần. Cô có thể mất giày nào cũng được, nhưng đôi này thì không.
“Thầy tin em đi mà, đôi giày bị hư em mới vứt đây thôi. Em dẫn thầy đi xem được không ạ?”
Thấy thái độ thành khẩn của Linh Lan, thầy có hơi lung lay, năn nỉ quyết liệt như vậy thì có thể do giày hư thật. Nếu vậy thì thầy sẽ tạm tha nhưng trước hết phải đi xem xác nhận đã.
“Quăng ở đâu?” Thầy hỏi.
Như bám được sợi dây cứu mạng, cô xốc balo lên, mạnh dạn dẫn đường cho thầy Tống đi kiểm tra cái thùng rác cô vừa vứt đôi búp bê. Một thầy, một trò tiến thằng vào trong sân trường, những đứa vi phạm nội quy thấy thầy Tống thì chạy mất tăm. Linh Lan dẫn thầy tới cái thùng rác gần cầu thang khối 10, tự tin nói: “Dạ thầy kiểm tra đi ạ.”
Thầy nghía mắt vào xem, sau đó hàng mày chau lại: “Không có đôi giày nào hết.”
Rồi thầy ngước mắt nhìn Linh Lan chất vấn: “Em giỡn mặt với tôi à?”
Cô sợ đến đứng tim, vội vàng nghía mắt vào thùng rác xem thử nhưng không thấy giày đâu. Tay chân cô bủn rủn, rõ ràng là quăng ở đây chưa được mười phút nữa mà. Rác cũ vẫn còn sao giày lại biến mất? Sao có thể như vậy chứ!
Nghĩ mình bị cô nhóc trước mắt lừa, thầy Tống nổi cáu bỏ luôn ý định khoan nhượng, nghiêm giọng: “Các em không coi giáo viên ra gì hết à? Cởi đôi giày đó ra đưa cho tôi ngay!”
“Nhưng mà thầy ơi...” Linh Lan muốn giải thích cho thầy hiểu nhưng chẳng có cách nào để nói hết, vật chứng biến mất, giờ thầy mất luôn niềm tin rồi.
Thầy không muốn nghe Linh Lan giải thích lời nào nên cắt ngang: “Im lặng và đưa giày cho tôi, đừng để tôi phải kỷ luật em trước toàn trường.”
Linh Lan im bặt, không dám nói lời nào, lẳng lặng cởi giày đưa cho thầy.
“Tên lớp?” Giọng thầy lạnh băng.
Cô mím môi: “Phan Linh Lan lớp 12A3 ạ.”
Thầy Tống không đáp, ghi lại tên họ rồi cầm đôi giày quay ngoắt đi.
Mặc kệ mặt đất nóng hổi thiêu đốt đôi chân trần, Linh Lan ngẩn ngơ nhìn bóng thầy rời đi, nhìn đôi giày độc nhất với Thơ rời khỏi tay mình. Bất lực và tự trách bủa vây, cô đuổi theo cầu xin, bị quát mấy lần liền nhưng giày vẫn không về tay.
Tầng hai khối 11, Hòa Điền nhoài người ra khỏi lan can, chứng kiến hết câu chuyện của Linh Lan và thầy Tống. Cách đó không xa, thằng Hưng đứng cười như được mùa. Cậu huýt sáo rồi chỉ tay vào mặt nó: “Mày lên đây.”
Thằng Hưng tái mặt khi thấy Điền đứng trên lầu hai, nó cân nhắc rồi chạy lên lầu.
“Anh gọi em hả?”
Điền tựa lưng vào lan can, uể oải nhìn Hưng: “Mày thích lục thùng rác lắm phải không? Từ mai tới cuối năm ngày nào tao cũng cho mày lục thùng rác.”
“Em dạy con nhỏ đó một chút thôi mà, gì căng vậy anh.” Hưng cười cười.
“Hôm trước người ta bênh tao nên mày ghim đúng không? Sao mày không ghim tao này, trút giận lên một đứa con gái không thấy hèn à?” Điền nhếch miệng cười.
Lời hăm dọa cho nó lục thùng rác hết năm học lẫn nụ cười của Điền khiến thằng Hưng không dám hó hé nữa. Nó thấy căng quá không ổn nên chuyển hướng cười nói giả lả: “Giờ em trả giày cho con nhỏ đó nè. Trêu tí thôi mà.”
Điền ngáp một cái rồi liếc mắt nhìn nó: “Mai đi học giữ đồ cho kĩ, tao ném vào thùng rác lúc nào không hay đấy. Lúc đó đừng hiểu làm là tao kiếm chuyện với mày, tao trêu thôi.”