Dạy Dỗ Kẻ Ngoại Tình

Chương 13



Lần gặp gỡ tình cờ của ta với hắn là vào một ngày tuyết bay đầy trời.

Bên ngoài, tuyết trắng phủ kín, gió lạnh cắt da cắt thịt.

Khi mọi người đều trốn trong phòng ấm áp, ta lại lặng lẽ bước ra phố.

Bước đi giữa con phố đầy tuyết, ta cứ ngỡ mẫu thân đang ở bên cạnh.

Mẫu thân ta rất thích ngắm tuyết.

Trong khoảnh khắc lơ đãng, ta trượt chân rơi xuống ao.

Khắp nơi trắng xóa một màu, ta không tìm được ai để cứu mình.

Lúc tuyệt vọng nhất, một thiếu niên từ trên tường nhảy xuống, đưa cây gậy về phía ta.

“Giữ lấy, ta kéo nàng lên!”

Thiếu niên ấy chân thành, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.

Cũng bởi ơn cứu mạng, ta với hắn vừa gặp đã rung động, từ đó yêu sâu đậm.

Nhưng giờ đây, chính tay ta đã ném những bức thư này vào lửa,

Tự tay vứt bỏ, tự tay hủy đi tất cả.

Thẩm Vô Độ nhiều ngày không về phủ, ngay cả lão phu nhân cũng sai người đến hỏi thăm ta có biết chuyện không.

Tiểu tư trở về, mang theo một bức thư của hắn.

Nhìn lá thư ấy, ta nhớ lại toàn bộ những bức thư đã hóa thành tro tàn đêm qua.

“A Ly, vi phu thật sự không thể rời khỏi công vụ, A Ly hãy đợi ta, xử lý xong mọi việc trong tay, ta nhất định sẽ trở về phủ.”

“A Ly, ta yêu nàng.”

Ta ngồi trước giàn hoa hải đường, cúi đầu viết từng nét bút.

Gió nhẹ lặng lẽ, nhưng từng làn gió như len lỏi vào tận tâm can.

Hai chữ “Hòa ly” rơi xuống trang giấy, ta chợt nhận ra, hóa ra việc rời đi cũng không khó như ta từng nghĩ.

Gió thổi qua, mùi hương thanh thoát của hoa hải đường Tây phủ phảng phất nơi đầu mũi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com