Dạy Hư Ma Tôn Mất Rồi, Phải Làm Sao Đây!

Chương 10



Nói không nhớ. . . là giả.

Hắn từng bước tiến lại gần: "Sư phụ không nhớ ta, nhưng ta nhớ sư phụ, mỗi ngày nhớ, hàng đêm nhớ, nhớ đến phát điên."

Ta: ". . ."

Phục Lân lại hỏi: "Sao sư phụ biết con chim đó là ta?"

Đến nước này cũng chẳng có gì phải giấu giếm, ta bèn nói ra việc đã gieo bí thuật đọc tâm vào người hắn.

Nghe xong hắn khẽ cười: "Vậy sư phụ có nghe được ta đang nghĩ gì không?"

Thuật pháp chưa giải trừ, đương nhiên là nghe được.

Ta vừa định nói, chợt nghe thấy tâm tư của hắn:

[Ta đã nói rồi, nếu người lại rời đi, ta nhất định sẽ tìm được người, nhốt người lại, không bao giờ để người đi nữa. ]

Ta giật mình kinh hãi, chỉ thấy Phục Lân hơi giơ tay lên, ta không kiềm chế được ngã vào lòng hắn.

Trước khi mất ý thức, ta nghe thấy giọng hắn: "Ngủ một giấc thật ngon nhé, sư phụ yêu dấu của ta."

13.

Ta bị đồ đệ bắt cóc rồi.

Còn là lần thứ hai!

Mặt mũi đều mất hết rồi. . .

Phục Lân đưa ta đến cung điện của hắn ở Ma giới, canh chừng ta nửa bước cũng không rời. Thị nữ trong điện của hắn đều không biết ta là ai, chỉ biết ta là người vô cùng quan trọng.

Hôm đó Phục Lân không có mặt, ta nghe thấy các thị nữ đang bàn tán về hắn.

Ai nấy đều mặt đỏ tim đập, như thiếu nữ hoài xuân.

Ta nghĩ Phục Lân cũng lớn rồi, tiếp xúc nhiều với các cô nương trẻ đẹp có lợi cho thể xác và tinh thần, cũng không cần phải cố chấp với ta như vậy nữa, nếu không khi ta c.h.ế.t dưới lôi kiếp, nhất thời hắn sẽ không thể vượt qua được.

Thế là ta lén lút tiến đến, đưa cho bọn họ một lọ thuốc: "Đây là tình dược ngay cả Ma Tôn cũng không thể kháng cự."

Thị nữ đỏ mặt nhìn ta: "Ma Tôn pháp lực cao thâm, làm sao thứ thuốc bình thường có thể có tác dụng với ngài ấy?"

Ta khoát tay: "Ta là ai chứ? Ta là sư phụ của hắn."

Thị nữ nửa tin nửa ngờ nhận lấy.

Tối hôm đó ta đi đi lại lại trong phòng, dù thế nào cũng không thể ngủ được.

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh mở ra, ta kinh hãi, thấy Phục Lân đang tức giận đùng đùng, sắc mặt âm trầm.

Hắn bước về phía ta với hơi thở không ổn định: "Thuốc đó là người đưa?"

Ta không tự chủ được lùi lại một bước: "Ừm, thuốc tăng cường thể chất, có tác dụng không?"

Phục Lân trừng mắt nhìn ta chằm chằm, lạnh lùng cười khẩy: "Có tác dụng hay không, sư phụ thử xem không phải sẽ biết sao?"

?

Ngươi có thể thử, ta cũng có thể thử, nhưng chúng ta không thể thử cùng nhau được!

Ta vừa định bấm quyết ngăn cản, Phục Lân chỉ vừa giơ tay, một sợi chỉ vàng đã chui ra từ trong tay áo hắn trói chặt hai tay ta.

Hắn bước nhanh đến, một tay bế ta ném xuống giường.

Ta bị va đập đến hơi choáng váng, chưa kịp quay đầu lại, nụ hôn che trời lấp đất đã rơi xuống.

Hơi thở mạnh mẽ của Phục Lân bao bọc lấy ta, ta chợt nhận ra nhóc con gầy gò hay ôm ta gọi sư phụ năm xưa, giờ đây đã có thể độc lập, mạnh mẽ đến mức có thể bắt nạt sư phụ rồi.

Một lúc sau ta mới được thở, nói năng cũng không ổn định: "Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?"

Phục Lân khàn giọng nói bên tai ta: "Ta biết, trong mộng ta đã làm hàng nghìn hàng vạn lần, không ai hiểu rõ ta muốn gì hơn ta. . ."

Hắn ôm lấy eo ta, cúi đầu đặt một nụ hôn lên cổ ta.

Ta chợt nhớ đến cảnh tượng năm xưa lén nhìn thấy trong mộng của hắn cùng với sư huynh.

Như bị ma xui quỷ khiến, ta đưa tay vòng qua cổ hắn.

Toàn thân Phục Lân cứng đờ, ta khẽ thở dài: "Coi như ta nợ ngươi."

Bàn tay ở eo ta đột nhiên siết mạnh.

. . .

Bên ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã bắt đầu mưa.

Thế là chuyện đã xảy ra không thể ngăn cản nữa rồi.

14.

Phục Lân đột nhiên trở nên bận rộn, hắn bắt đầu không đến gặp ta trong nhiều ngày liền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/day-hu-ma-ton-mat-roi-phai-lam-sao-day/phan-10.html.]

Mỗi lần đến cũng chỉ nhìn từ xa, sắc mặt lạnh lùng.

Ta biết hắn đang tìm cách phá giải lôi kiếp của ta, nhưng vô ích thôi, nếu thật sự có cách, sư phụ ta đã nói từ lâu rồi.

Ngày lôi kiếp đến, ta lén trở về sòng bạc ở phàm giới.

Nơi này người đi nhà trống, cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa không còn nữa.

Ta vỗ vỗ chiếc ghế mây đã cũ trong sân, nằm lên đó chờ đợi định mệnh.

Cây cổ thụ trong sân vẫn rậm rạp như xưa, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, in những vệt sáng loang lổ trên mặt ta.

Nhìn lại cuộc đời này của ta, không thể nói là vô vi được, ít nhất ta đã nuôi dạy Phục Lân khôn lớn, vị Ma Tôn tàn sát sinh linh kia không còn tồn tại nữa, ta cũng coi như đã cứu vớt chúng sinh rồi.

Điều duy nhất ta có lỗi, chỉ là với Phục Lân.

Bây giờ hắn hẳn đã lật tung cung điện lên, tìm ta không khó, nhưng lần trước ta cho hắn uống thuốc không chỉ đơn giản là tình dược. Một khi hắn rời khỏi Ma giới, linh dược đó sẽ khiến hắn đau đớn gấp trăm gấp nghìn lần.

Ta biết ý đồ của hắn, hắn muốn thay ta chịu lôi kiếp.

Nhưng làm sao ta nỡ chứ.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Trong chốc lát gió mây biến đổi, bầu trời đen kịt, sấm sét vang rền.

Cuối cùng cũng đến. . .

Ta nín thở tập trung, chỉ mong có thể chống đỡ Vô Tình kiếp này lâu một chút, lâu thêm một chút nữa.

Từng đạo thiên lôi giáng xuống người như từ từ xé rách nguyên thần, ta cũng không biết đã chống đỡ được bao lâu, trong cơn mê man thấy có một bóng người lảo đảo chạy về phía ta. . .

Ngoại truyện:

Hôm nay là ngày khai trương sòng bạc Diệu Âm.

Ta là tiểu nhị bận rộn tiếp đãi khách, nghe nói sòng bạc này là mở lại, khoảng hai trăm năm trước nó đã ở đây rồi, lúc đó cũng là sòng bạc. Trong thời gian đó vẫn bỏ hoang, cho đến khi chủ tử đến thu dọn lại. . .

Nói đến chủ tử của ta, rất anh tuấn tiêu sái, chỉ là quá lạnh lùng.

Từ khi hắn mua ta từ tay lái buôn người, ta chưa từng thấy hắn cười.

Chỉ có một lần, lúc đó ta đứng với hắn trước cửa sòng bạc, ta hỏi sòng bạc này nên đặt tên gì, hắn ngẩn người rất lâu, nói: "Diệu Âm đi, nếu nàng đến, nhìn một cái là thấy ngay."

Ta không biết "nàng" ở đây là nói đến ai, nhưng thần thái của chủ tử lúc đó cho ta biết, người này đối với hắn nhất định rất quan trọng.

Bên cạnh có người khó hiểu nói:

"Sòng bạc của các ngươi khí phách thật, ấy? Sao trong sân lại có một cái cây cháy rụi thế?"

Nghe khách nói, ta chợt tỉnh hồn, vội vàng tiến lên cười hề hề: "Cây này cũng có chuyện riêng cả đấy. Nghe nói từng có một tiên nhân độ lôi kiếp ở đây, tổng cộng bốn mươi bảy đạo thiên lôi, vị tiên nhân đó bị đánh đến chỉ còn một hơi thở. Còn lại hai lôi cuối cùng, một đạo bị cây cổ thụ này chặn lại, đạo còn lại, bị tiên lữ của nàng gánh chịu."

Khách nghe đến vui vẻ: "Thế sau đó thì sao?"

Sau đó?

Sau đó chủ tử không kể nữa.

Hắn kể cho ta câu chuyện này lúc uống rượu, chỉ nói được một nửa, tỉnh rượu rồi không bao giờ nhắc lại.

Nhưng ta đoán vị tiên nhân đó chắc chắn không chết, trong thoại bản không phải đều nói thế sao.

Còn một hơi thở, tức là vẫn còn sống.

Nói không chừng nàng độ kiếp thành công xong thì cùng đạo lữ song túc song phi rồi cũng nên.

Phía tiền sảnh đột nhiên có tiếng ồn ào, ta chợt tỉnh thần, dặn dò người khác dẫn khách tham quan, vội vàng chạy đến tiền sảnh.

Ta kéo một tiểu nhị khác hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Tiểu nhị kinh ngạc nói: "Có một cô nương đến, nhìn là biết tay già đời, thắng mấy ván rồi, còn đòi gặp chủ tử nhà chúng ta nữa."

Khẩu khí cũng thật không nhỏ.

Ta tò mò nhìn qua đám đông vào trong.

Chỉ thấy bên bàn có một nữ tử áo trắng đang ngồi, mặt mày diễm lệ, tuyệt thế vô song.

Ta ngớ người nói: "Đây không phải là nợ đào hoa của chủ tử đó chứ. . ."

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa, ta định gọi hắn, nhưng lại thấy chủ tử ngẩn người nhìn về phía nữ tử kia.

Hắn bước từng bước một rồi dừng lại, ta như sinh ra ảo giác.

Tay chủ tử, đang run sao?

Nữ tử quay đầu mỉm cười với hắn, lắc lắc xúc xắc trong tay: "Ông chủ, đánh một ván thế nào? Ta thắng, ngươi và sòng bạc của ngươi đều là của ta."

Nào có cách đánh bạc bá đạo thế này!

Ta đang định nói gì đó, chỉ nghe chủ tử khẽ cười:

"Ta nhận thua."

Hết.