Ta còn chưa kịp phản ứng hắn định làm gì, bên môi đã in một nụ hôn kiềm chế mà ấm áp.
Trong lòng hắn hỗn loạn, căng thẳng hơn cả lần đầu ta dạy hắn nhập môn pháp thuật.
Chính là lúc này!
Hắn đã vui đến cực điểm.
Ta âm thầm vận dụng mật pháp xâm nhập vào linh hải của hắn, dễ dàng nhìn thấy sợi tơ tình đang tỏa sáng rực rỡ. Ta vừa định ra tay nhổ nó đi, một luồng lực lượng mạnh mẽ cuốn theo khí đen ập đến, trực tiếp đánh bật ta ra ngoài.
Là khí tức của Ma tộc!
Ta không đề phòng, cả thân thể cũng bị đánh văng ra.
Ta ổn định thân hình giữa không trung, đột ngột phun ra một ngụm máu.
Phục Lân kinh ngạc: "Sư phụ!"
Ta giơ tay ngăn hắn lại gần, nhíu mày hỏi: "Ngươi đã thức tỉnh huyết mạch Ma tộc?"
Phục Lân mặt đầy lo lắng, không nói gì.
Ta lạnh mặt, trầm giọng nói: "Lập tức theo ta về Thanh Việt."
5.
Không thể nhổ được sợi tơ tình, để ngăn Phục Lân càng lún càng sâu, ta đóng cửa sòng bạc, trực tiếp đưa hắn về tiên môn.
Mắt không thấy thì lòng không phiền, đã không thể đối phó, ta còn không thể trốn sao!
Sau khi về, ta tuyên bố bế quan, còn Phục Lân bị ta ra lệnh phải ngâm mình trong Tẩy Linh trì.
Tẩy Linh trì cũng coi như bảo vật của bổn môn, có thể tẩy rửa ma khí, cũng có thể khiến người ta thanh tâm quả dục.
Hy vọng khi ta xuất quan, hắn vẫn là đứa đồ đệ ngây thơ nghe lời như trước.
Trong thời gian bế quan ta cũng không yên tâm về Phục Lân, thường mượn giác quan của linh điểu để quan sát hắn.
Mười lần đi thì có đến chín lần hắn đều lặng lẽ nhìn vách núi nơi ta bế quan, không biết đang nghĩ gì, còn nước hắn đang ngâm thì sủi bọt ùng ục.
Theo ta biết, Tẩy Linh trì chỉ có một trường hợp mới như vậy.
Phục Lân không muốn để nó tẩy đi tạp niệm và ma khí, đang đối kháng với nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nhìn bộ dạng này của hắn, ta có lý do để nghi ngờ sau khi xuất quan sẽ thu được một đồ đệ bị luộc chín.
Lần khác đến vừa hay gặp sư huynh đi kiểm tra tình hình, hắn ta đứng bên bờ lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngươi thà chịu nỗi đau thấu xương của nước hồ, cũng không chịu để Tẩy Linh trì rửa sạch những ý nghĩ bẩn thỉu trong lòng ngươi. Sư phụ ngươi bị ma khí trên người ngươi làm bị thương phải bế quan, ngươi định kéo người ta nhập ma hay đẩy người ta vào chỗ chết?"
Ta: ". . ."
Ta có thể nói thật ra ta không bị thương gì không?
Bế quan thuần túy là để trốn tên đồ đệ xui xẻo này.
Nhưng ta hiểu mục đích của sư huynh, hắn ta muốn Phục Lân cảm thấy áy náy, từ đó tự mình kìm nén ma tính.
Phục Lân nhìn về phía ta bế quan, cố chấp không nói lời nào.
Hồi lâu sau, hắn chậm rãi mở miệng: "Sư phụ cũng biết phải không? Ta có sinh lòng. . với người."
Sư huynh tức giận quát: "Im ngay! Không biết xấu hổ! Sư phụ ngươi là đồ đệ có thiên tư nhất bổn môn, nhận ngươi làm đồ đệ chắc hẳn là nỗi nhục lớn nhất đời nàng!"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta: ". . ."
Lão già này thật quá đáng. . .
Ta là người rất bao che, rất bao che.
Dù sao Phục Lân cũng là do ta tự tay nuôi lớn, ta còn chưa mắng hắn, huynh ở đây lải nhải cái gì?
Thế nên ta điều khiển linh điểu bay vòng vòng trên đầu hắn ta mấy vòng, thả một bãi phân.
Sư huynh: ". . ."
Hắn ta tức giận chỉ vào Phục Lân: "Ma khí của ngươi đã làm ô nhiễm cả linh điểu!"
Phục Lân gánh một cái nồi to.
Hắn cũng không tức giận, ánh mắt thẳng thừng dừng trên người linh điểu, trong thoáng chốc, ta nghi ngờ hắn đã nhìn thấy đôi mắt của ta qua linh điểu.
Ta hoảng sợ vội ngắt giác quan, sau đó không bao giờ đến nữa.
Bế quan đến năm thứ mười, ta xuất quan.
6.
Ngày xuất quan, sấm sét nổ ầm ầm như pháo nổ, ta nghĩ chắc lúc này Phục Lân đang rất sợ hãi, nên đi đến Tẩy Linh trì trước.
Nhưng ta lại tìm thấy nơi trống không.