Dạy Hư Ma Tôn Mất Rồi, Phải Làm Sao Đây!

Chương 6



Ta nói: "Ngân Tự nói không sai, lúc đầu ta nhặt được ngươi không phải ngẫu nhiên, ta đã đợi tám mươi mốt ngày mới đợi được ngươi, chỉ để thu nhận ngươi làm đồ đệ, đưa ngươi đi đúng đường. Từ ngày đó, ta chưa từng xem ngươi là Ma tộc, dù ngươi tin hay không, làm sư phụ của ngươi những năm này ta đã cố hết sức, nhưng huyết mạch trong người ngươi quá bá đạo. . ."

"Sư phụ." Phục Lân ngắt lời ta, hắn trầm giọng hỏi: "Kiếm đó của ta làm thương tổn người, có đau không?"

Nhất thời ta không biết nên nói gì.

Nghĩ ngợi một chút, ta che n.g.ự.c trực tiếp ho ra một ngụm máu.

Sắc mặt Phục Lân chợt trở nên trắng bệch.

Ta bùng nổ diễn xuất, yếu ớt cười với hắn: "Vi sư, không. . . không sao."

Phục Lân nhìn tay mình, trong lòng lại nói: "Ta lại làm sư phụ bị thương nặng như vậy, bàn tay này có cũng bằng thừa."

Có nhầm không vậy.

Chỉ là kế khổ nhục thôi mà!

Ta hoảng sợ lập tức ngồi thẳng dậy, cười khan: "Bây giờ đã đỡ nhiều rồi. Phục Lân này, ngươi phải nhớ ta dùng linh lực của bản thân để kìm nén ma tính của ngươi, ngươi càng nhập ma, thương tổn của ta càng nặng, về sau nhất định phải khống chế. . ."

Phục Lân: "Sư phụ có ý gì?"

Ta nói: "Thanh Việt không thể giữ ngươi được nữa, sư bá ngươi muốn g.i.ế.c ngươi, ta nghĩ đến tình nghĩa sư đồ, cũng tin ngươi sẽ không tàn sát sinh linh, lần này sẽ thả ngươi đi. Ngươi xuống núi đi, tìm một nơi đào nguyên, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa."

Phục Lân im lặng hồi lâu, nhìn ta với ánh mắt phức tạp: "Trước khi đi, sư phụ có thể cho ta ôm một cái được không?"

Có thể, nhưng không thích hợp.

Nghĩ rằng có lẽ cũng là lần cuối gặp mặt, ôm thì ôm đi.

Ta lập tức dang tay ra, giây tiếp theo đã bị ôm chặt. Phục Lân dùng sức như muốn hòa ta vào trong xương cốt hắn, đúng lúc ta sắp thở không nổi, thân thể đột nhiên cứng đờ.

Trước khi mất ý thức nghe thấy Phục Lân thì thầm bên tai ta: "Nơi có sư phụ, mới là đào nguyên."

8.

Phục Lân chạy trốn, ta trở thành đồng phạm.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Ở một trấn nhỏ nơi biên giới cách xa nghìn dặm, tâm trạng ta vô cùng phức tạp. Phục Lân mặc áo vải thô, xách củi vừa chặt vào sân. Thấy ta tỉnh dậy, hắn lộ vẻ bồn chồn: "Sư phụ."

Ta không biết nói gì: "Gan ngươi càng ngày càng lớn rồi, cả ta cũng dám bắt cóc."

Phục Lân tránh ánh mắt ta nói: "Nếu sư phụ thả ta đi, chắc chắn sẽ bị các trưởng lão khác trách phạt. Chi bằng cùng ta rời đi, dù sao. . . nếu không có sư phụ, một khi ta mất kiểm soát cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì."

Nếu không nghe được tiếng lòng của hắn thì ta thật sự đã bị lừa rồi.

Bên ngoài tỏ vẻ đáng thương nhưng trong lòng đang cười ha hả:

[Giờ sư phụ chỉ còn mình ta, ta cũng chỉ còn sư phụ. ]

[Chắc sư phụ vẫn còn giận, phải làm chút gì đó ngon ngon mới được. ]

[Nên làm gà nướng hay hầm giò heo đây. . . ]

Ta vô thức buột miệng: "Gà nướng."

Phục Lân: "Gì cơ?"

Hoàn hồn lại ta vội chuyển chủ đề: "Ta nói. . . có gà nướng không? Vi sư thèm."

Phục Lân sửng sốt, rồi như đất khô gặp mưa rào, vô cùng phấn khởi vì thái độ mềm mỏng của ta. Hắn vội lau tay nói: "Có ạ, sáng nay vừa bắt được, ta đi làm cho người ngay."

Nói xong hắn liền vào bếp bận rộn.

Không nghe thấy tiếng người nói chuyện bên ngoài, ta đoán nơi này khá hẻo lánh. Cũng không biết Phục Lân tìm được tiểu viện này ở đâu. Ta muốn ra ngoài xem thử, nhưng vừa đến cửa đã bị một kết giới Ma tộc dày đặc đẩy lùi lại.

Ôi, tên nghiệt đồ này.

Định chơi trò giam cầm với ta à?

Sư phụ ngươi tuy lười biếng tu luyện nhưng cũng đã ăn cơm trước ngươi hai trăm năm, thế là ta tùy tiện vung tay một cái, và rồi. . .

Bị bật ngược ra ngoài.

Phục Lân nghe thấy động tĩnh, chạy ra thì thấy ta nằm dưới đất lập tức vội đến đỡ: "Sao vậy?"