Dạy Hư Ma Tôn Mất Rồi, Phải Làm Sao Đây!

Chương 8



Ta vội thi pháp khống chế hắn: "Phục Lân! Bình tĩnh! Đừng để ma khí xâm nhập thần trí."

Ma khí trong người hắn đang chống lại ta, lúc này ta đặc biệt hối hận vì trước kia lười tu luyện, thấy mình sắp không thể khống chế nổi hắn nữa, mà gần đó còn có rất nhiều dân làng đang đốn củi.

Lúc này nếu hắn mất kiểm soát, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Ta cắn răng, thiết lập một kết giới bao quanh chúng ta, rồi đột ngột tiến lên ôm lấy hắn.

Ta không ngừng vỗ nhẹ lưng Phục Lân, cho đến khi hắn dần bình tĩnh lại, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, có chút hoảng sợ: "Sư phụ, ta đã kìm nén được. . ."

"Tốt lắm, ngoan." Ta ôm hắn dỗ dành: "Sư phụ tin ngươi."

Nơi này không thích hợp ở lâu, ta định đưa Phục Lân rời đi, bỗng vài tia sáng trắng lóe lên trước mặt.

Sư huynh dẫn các trưởng lão xuất hiện, hắn ta cầm pháp khí xông thẳng đến tấn công Phục Lân: "Ma vật này khiến ta tìm mãi!"

Đòn này hoàn toàn chọc giận Phục Lân.

Đồng tử đỏ rực của Phục Lân càng thêm yêu mị, hắn che ta phía sau trực tiếp đối đầu với các trưởng lão.

Ta vừa định tiến lên, hai lớp kết giới đã nhốt ta kín mít.

Phục Lân và sư huynh đồng thanh: "Đừng động đậy!"

Ta: ". . ."

Rất tốt, mời bắt đầu màn trình diễn của các người.

Ta ngồi xuống tại chỗ, nhìn bọn họ đánh từ đỉnh núi xuống chân núi, cuối cùng lại đánh trở lên.

Phục Lân mang đầy thương tích về trước, trực tiếp vươn tay ôm lấy eo ta. Giữa lúc trời đất xoay vần, chúng ta đã đến bên một ta suối xa lạ.

Phục Lân kiệt sức ngã xuống đất, thương tích trên người hắn không động đến gốc rễ, chỉ là bị một viên linh châu tiên môn ghim vào ngực, hơi rắc rối.

Loại châu này một khi đã ghim vào, chỉ có thể dùng pháp khí tiên môn lấy ra, nếu không sẽ như thùng gỗ bị rò rỉ, tinh khí dần cạn kiệt.

Nhưng ta ra ngoài đâu có mang pháp khí tiên môn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Ồ không đúng, vẫn còn một cái.

Ta lấy ra một con d.a.o găm tinh xảo từ thắt lưng, đây là món quà sư phụ tặng khi ta nhập môn được trăm năm, tuy là pháp khí nhưng rất nhỏ, ta tiện đeo ở thắt lưng làm đồ trang trí.

Ta nhắm vào viên linh châu trên n.g.ự.c Phục Lân, để d.a.o găm khoét vào.

Đột nhiên trời đất biến sắc, sấm chớp vang rền.

Phục Lân chợt mở mắt, nhìn ta với ánh mắt như muốn nổ tung.

Sư huynh và những người khác vội vã đuổi đến, thấy cảnh này liền cười lớn: "Giỏi lắm sư muội, Thí Thần kiếm đã đ.ấ.m vào tim Ma Tôn, hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của hắn!"

Khoan đã! Huynh nói cái thứ cắt táo còn khó này là kiếm gì cơ?

Thí Thần kiếm là pháp khí bí ẩn mạnh nhất của môn phái ta, ta tưởng nó được cất trong bảo các tiên môn, đến nay chưa từng thấy.

Hóa ra sớm đã đeo trên người ta rồi.

Phục Lân nhìn ta với sắc mặt tái nhợt, ta định đưa tay đỡ hắn nhưng bị một luồng lực khác đẩy ra.

Ngân Tự xuất hiện không một tiếng động, đỡ Phục Lân dậy rồi nhìn ta đầy căm hận: "Ta mai phục ở Thanh Việt môn các ngươi những ngày này, cuối cùng đã hiểu được ngọn ngành, ngươi đồ tiểu nhân độc ác, ngươi nhận Phục Lân làm đồ đệ cũng chỉ để chiếm đoạt sức mạnh của hắn, từ đó đối phó với lôi kiếp của ngươi!"

Phục Lân yếu ớt: "Lôi kiếp gì?"

Ngân Tự hừ lạnh: "Ngươi chưa từng nghi ngờ sao? Nàng là đồ đệ có thiên phú nhất trong Thanh Việt môn, tại sao gần trăm năm đắm chìm trong tu luyện, cũng chẳng hề muốn đột phá cảnh giới hiện tại, bởi vì đang đợi ngươi thay nàng đỡ lôi kiếp đấy!"

Ta nhìn vào mắt Phục Lân, thở dài thuờn thượt.

11.

Ngân Tự nói đúng một nửa.

Trăm năm trước sư phụ đã dò xét tương lai một lần, lần đó. . .

Ông ấy đã thấy ngày c.h.ế.t của ta.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta là đồ đệ có thiên phú nhất Thanh Việt môn ngàn năm qua, nhưng tuệ căn càng cao thương tổn càng lớn, lôi kiếp của ta cũng nguy hiểm hơn người khác rất nhiều.

Sư phụ thấy ta c.h.ế.t dưới lôi kiếp, từ đó không còn dạy ta tu luyện nữa, ông ấy nói: "Con vốn cũng chẳng có tham vọng gì, cứ sống tầm thường như vậy đi."