Tôn Quyền cuối cùng cũng băng hà, cả quốc gia Đông Ngô đều khóc thương. Chu Du dáng người phờ phạc như già thêm chục tuổi, tóc trong một đêm cũng đã bạc đi nhiều. Thừa di mệnh của Tôn Quyền, Chu Du cùng các triều thần tôn xưng Tôn Lượng lên làm hoàng đế Đông Ngô. Thông qua hoàng đế, Chu Du phát một bài hịch tuyên bố toàn quốc kháng chiến, kêu gọi các phụ lão Đông Ngô đứng lên cùng triều đình chống lại quân xâm lược Đại Việt.
Lời hiệu triệu của Đông Ngô nhất thời vẫn nhận được sự hưởng ứng, thế nhưng cũng chỉ kêu gọi được thêm một một triệu quân già yếu, bởi thanh niên của Đông Ngô đa phần đều đã gia nhập quân ngũ, t·ử t·rận nơi chiến trường cả rồi.
Chu Du cũng bắt đầu tính toán kế hoạch mới, hắn quyết định rút lui khỏi vùng Lưỡng Quảng, Chiết Giang là hai vùng đang bị Thao Thiết t·ấn c·ông mạnh nhất, Chu Du cũng không quan tâm đến dân chúng nơi này, hắn cần bảo toàn lực lượng để chống lại Đại Việt, đồng thời lợi dụng Thao Thiết để tiêu hao sinh lực của Đại Việt. Khi địa bàn của Đại Việt càng mở rộng thì Đại Việt càng phải phân binh nhiều hơn để chống lại Thao Thiết, nhờ đó mà Đông Ngô có thể tranh thủ một hơi thở gấp.
Đồng thời Chu Du cũng gửi sứ giả đến gặp Ngô Tuấn để tiến hành đàm phán hoà bình, Chu Du hi vọng rằng có thể đạt được một hiệp định hoà bình có thể bảo vệ được lợi ích của Đông Ngô, nhất là trong việc toàn vẹn lãnh thổ. Thậm chí Chu Du cũng sẵn sàn trả lại Lĩnh Nam, Thục quốc cho Đại Việt chỉ cần bảo toàn được khu vực của Đông Ngô. Chu Du