Ngô Tuấn đắm mình trong làn nước lạnh giá, hắn cảm thấy ngộp thở, thân thể ngày càng chìm dần. Không phải hắn không biết bơi, người Việt lớn lên từ vùng sông nước làm sao có thể không biết bơi, thế nhưng dư chấn của đạn pháo làm tay chân hắn như bị t·ê l·iệt, đau nhứt, không thể cử động, thân thể cứ như vậy chìm dần xuống. Đây có lẽ cũng là kết cục của hắn, chỉ có hắn mới biết áp lực gánh trên vai lớn như thế nào, trên tay hắn nhuốm máu hàng chục vạn người, bất kể già, trẻ, gái, trai. Nhưng thế thì sao? Miễn không phải là người của Việt quốc thì trong mắt hắn cũng giống như con kiến hôi mà thôi. Chỉ cần đối với Đại Việt có lợi, đừng nói g·iết vài chục vạn người, thậm chí là hàng trăm vạn, hàng trăm ức hắn cũng có thể g·iết.
Lúc hắn vừa mới được giáng thế xuống đây, ký ức hầu như mất sạch, chỉ còn nhớ được mỗi cái tên và một vài kỹ năng võ nghệ, cầm binh. Có một lần hắn lên Khai Quốc tự gặp được Pháp Thuận đại sư, Pháp Thuận đại sư đã nói với hắn rằng.
- Kiếp trước của ngươi không hoàn hảo, những gì tiếc nuối kiếp này có thể bù đắp trở lại.
Thế nhưng đây chính là kết cục của hắn sao? Đôi mắt hắn dần dần lim đi, ánh mặt trời le lói qua làn nước biển cũng tối dần đi. Ồ, nhân ngư? Nhân ngư là có thật sao? Nàng đang tiến về phía ta, thật xinh đẹp, nhưng sao ta lại thấy nàng quen thuộc đến như vậy.