Mãi đến tờ mờ sáng q·uân đ·ội Đại Việt mới trở về quân doanh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đám binh lính thực sự không dám tin đây chính là doanh trại của mình. Trước quân doanh trong phạm vi một trăm mét trở lại đầy rẫy xác người ngựa c·hết nằm chồng lên nhau, có t·hi t·hể bị nát bấy không toàn vẹn, đặc biệt là nơi hàng rào thép gai kia, giờ đã bị rách toang toát hết cả, thế nhưng những mảnh thịt vẫn còn treo vất vưởng, những t·hi t·hể còn bị nằm kẹt lại đủ để chứng minh được nơi đó đêm qua quân Tây Gốt đã trải qua một đêm khủng kh·iếp thế nào. Trần Quốc Toản trên mặt lấp bùn đất, cũng giống như toàn bộ binh sĩ của hai Lữ đoàn, quân phục trên người hắn cũng ước nhẹp nước mưa, may mắn trận mưa đã ngừng lại, bầu trời dần dần hé lộ ánh sáng rạng đông. Trần Quốc Toản thở hắt ra một hơi nói.
- Dọn dẹp chiến trường, nghỉ ngơi hai giờ liền xuất phát.
Bọn hắn đã một đếm truy kích, thế nhưng không ai lộ ra vẻ mệt mỏi mà tràn đầy phấn khởi, bởi vì đêm qua đánh quá đã, thực khó khăn để có thể biết được đêm qua bọn hắn đã g·iết được bao nhiêu quân Tây Gốt.
Quân Đại Việt nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, cứu chữa thương binh, càng nhanh càng tốt, bởi vì chậm một phút thì thời gian nghỉ ngơi của bọn hắn ít đi một phút. Việc dọn dẹp chiến trường cũng đơn giản, nhặt xác của quân Tây Gốt thu lượm lấy tài sản, một số vật có giá trị, những thứ còn lại thì bỏ lại, đào một cái hố ném vào là xong. Xác ngựa thì hơi phức tạp một chút, các binh sĩ phải cắt những bộ phận ngon nhất bảo quản lại để làm khẩu phần ăn. Bởi bọn hắn là đội quân độc lập, tuy hiện tại có tiếp tế sau lưng nhưng tiết kiệm bao giờ cũng là một truyền thống tốt đẹp của q·uân đ·ội Đại Việt đây.