Tôn Sĩ Nghị sở dĩ phát lệnh rút lui không phải vì quân Tây Gốt thiệt hại quá nặng, mà là để cứu các sĩ quan cơ sở của chính mình. Rất dễ dàng để hắn có thể nhận ra được nguyên nhân vì sao các sĩ quan của mình liên tiếp bị b·ắn h·ạ. Lý do nằm ở quân phục của quân Tây Gốt các cấp bậc với nhau rất khác biệt. Quân Đại Việt dù không rõ ràng quân phục bố trí của quân Tây Gốt thì bọn hắn cứ chọn những người mặc quân phục khác với loại đại trà của những người khác mà bắn liền có thể.
Ngày trận đầu tiên giao chiến hai tiếng đồng hồ quân Tây Gốt bỏ lại hai trăm xác c·hết rút lui trở về. Trên thành quân Đại Việt cũng gấp rút cứu chữa cho các thương binh. Những binh sĩ nào b·ị t·hương nặng liền được chuyển vào bệnh viện, người b·ị t·hương nhẹ thì tình nguyện ở lại chiến đấu. Nên hai tiếng đồng hồ quân Đại Việt chỉ bị loại khỏi vòng chiến chừng ba mươi người mà thôi.
Ngay sau khi quân tiền tuyến rút trở về Tôn Sĩ Nghị lập tức hạ lệnh cho các sĩ quan đổi quân phục cho giống với các binh sĩ bình thường. Ngay lập tức cũng không thể t·ấn c·ông, dù sao cũng là giữa trưa, Hắn quyết định để binh sĩ tạm thời nghĩ ngơi.
Buổi chiều, khói lửa vẫn ngậm tràn bên trong thành Địch Lực, đặc biệt là vùng khu trung tâm pháo đài với quân số đưa vào ngày càng nhiều của quân Tây Gốt. Thế nhưng tòa pháo đài trì vẫn sừng sững đứng đó, không hề gục ngã. Quân Tây Gốt hết lớp này đến lớp khác tràn lên nhưng liền bị súng đạn và lựu đạn của Đại Việt đánh bật xuống. Thậm chí cổng thành cũng đã bị nổ mất một nửa phía trên, chỉ còn một đoạn phía dưới cao không quá ba mét, thế nhưng quân Tây Gốt cũng không thể thừa thế mà tiến lên.