Bước xuống đất Nam Vang, Lý Anh Tú cũng không tìm đến phủ nha, mà tự đi thuê xe ngựa để di chuyển. Ở vùng biên viễn này, dù xe hơi đã xuất hiện được 5 năm, thế nhưng vì đường xá còn hạn chế, mặt khác Nam Vang thuộc diện kinh tế ít phát triển hơn các vùng khác, ô tô lại chưa có mẫu giá rẻ, nên ở đây sự hiện diện của Ô tô còn hạn chế, chủ yếu là các chủ đồn điền, xí nghiệp, phủ nha mới sử dụng. Nhưng ngược lại với lượng ngựa sản xuất ra đông đảo hằng năm, ở đây xe ngựa lại rất phổ biến, cũng rất rẻ, di chuyển được mọi nẻo đường nên được người dân vô cùng ưa thích, trở thành phương tiện đi lại chính của bọn họ.
- Cha, ngựa, thật nhiều ngựa, còn có cả bò nữa. Thật nhiều!
Đăng Nguyên lần đầu tiên theo cha đi xa như vậy không khỏi hứng thú nhìn láo liêng khắp nơi. Lý Anh Tú mỉm cười xoa đầu Đăng Nguyên, hắn chợt nhớ đến Song Vĩ Hồng, lúc này nó đã già, không còn có thể phi nước đại trên chiến trường được nữa. Năm ngoái Lý Anh Tú quyết định để cho nó được “tự do” không phải là trả về tự nhiên, vì hắn sợ Song Vĩ Hồng bị thợ săn bắn mất, nên hắn để Song Vĩ Hồng định cư tại vườn quốc gia Sơn Nam, cũng là khu bảo tồn thiên nhiên lớn nhất của Đại Việt. Tại đó Song Vĩ Hồng có thể sinh sống với những nhóm ngựa hoang tự nhiên cùng các loài muông thú khác mà không sợ b·ị s·át h·ại.
Xe ngựa phóng nhanh trên con đường mòn của thảo nguyên, dần dần đi đến một ngôi làng nhỏ của người du mục. Không, hiện tại bọn hắn cũng đã không còn sống cuộc sống của người du mục nữa mà đã định cư. Xứ Nam Vang được đầu tư lượng lớn diện tích đất đai trồng trọt công nghiệp, nên những người dân có thể đi vào làm đồn điền, hoặc có thể làm ở các trang trại chăn nuôi lớn. Phương thức sản xuất tập trung tư bản chủ nghĩa giúp cho bọn hắn thoát khỏi cuộc sống du canh, du cư, dần dần đi vào ổn định cuộc sống.