Lưu ma ma đỡ ta đứng dậy, vỗ vỗ bụi rơm trên người ta, đưa cho ta một tờ ngân phiếu, nói: "Nương tử Vương gia, cầm lấy tiền này về nhà đi, coi như đêm qua là một giấc mơ, đừng nói với ai, đừng ép phu nhân nhà ta phải dùng thủ đoạn."
Quả thật là không thể nhắc đến, phu quân ta tuy đã qua đời, nhưng ta còn bà mẫu và hai đứa con, nếu mất đi thanh danh, họ sẽ sống thế nào đây?
Triệu phu nhân không lừa Triệu Thanh Hà, ta mười lăm tuổi đã gả cho Vương gia để xung hỷ, phu quân ta yếu ớt, chỉ một tháng sau đã qua đời, nhưng ta lại sinh cho chàng một đôi long phượng thai.
Vì vậy, Triệu gia cho rằng ta dễ sinh con lại có may mắn, bỏ qua con cái trong nhà, tìm đến một người ngoài như ta để làm thiếp cho tử tù.
Ta cắt thuốc cho bà mẫu, còn mua thêm một gói kẹo ở tiệm thuốc bên cạnh, sắp xếp gọn gàng, vui vẻ về nhà, một trăm lượng bạc, ta đã có đủ tiền mua thuốc cứu mạng bà mẫu rồi.
Về đến nhà, Tiểu Hoàn và Tiểu Hỷ mỗi đứa ôm lấy một chân ta: "Mẹ, bà nội ngủ lâu như vậy rồi vẫn chưa tỉnh, có phải bà nội sẽ không tỉnh lại nữa không?"
Ta lau khô nước mắt trên mặt hai đứa nhỏ, nhét một viên kẹo vào miệng mỗi đứa: "Bà nội của các con tốt bụng hơn cả Bồ Tát, Diêm Vương cũng sẽ không bắt bà nội đi sớm như vậy đâu, các con đợi chút, bà mẫu đi sắc thuốc nấu cơm."
Trong bếp, gà và thịt mua hôm trước đều vẫn còn, hôm đó ta tuyệt vọng vô cùng, cho rằng bà mẫu sẽ chết, khóc đến nỗi suýt ngất đi, cũng chỉ muốn làm xong bữa cơm này, đường xuống hoàng tuyền lạnh lẽo, bà mẫu không ăn no làm sao mà đi được?
Nhưng Lưu ma ma tìm đến, bà ấy đã cho bà mẫu và ta một con đường sống, nên bữa cơm này chính là để chúng ta ăn no, sống tốt.
--------
Ta chưa từng nghĩ có thể gặp lại Triệu Thanh Hà, kinh thành có rất nhiều quầy bán hoành thánh, quầy của chúng ta nằm trong một con hẻm nhỏ, không gần đường lớn, cũng không gần quan phủ.
Mở được bốn năm rồi mà không thấy một ai giàu có ghé qua.
Nhưng ngày đầu tiên mở lại quầy, hắn lại ngồi ngay đó, mỗi cử chỉ đều khiến người ta nhận ra hắn xuất thân từ một gia đình có giáo dưỡng.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà mẫu ta căng thẳng nhìn vào nồi hoành thánh, hỏi: "Nhị nương à, sáng nay nhân có mặn quá không? Nghe nói nhà giàu thường ăn nhạt, nếu ăn không ngon, công tử đó lật quầy của chúng ta thì sao?"
Trẻ con không sợ người, Tiểu Hỷ gãi đầu, nghi hoặc nói: "Bà nội, người quên rồi à, muối đắt lắm, mẹ đâu có dám cho nhiều."
Tiểu Hỷ đá chân, ta còn chưa phản ứng lại, thì nó đã nhảy đến bên cạnh Triệu Thanh Hà, cất giọng trong trẻo nói: "Thúc thúc, thúc đến là để phá quầy nhà ta à?"
Ta siết chặt chiếc rổ trong tay, lắng nghe. Chuyện đó trong nhà không biết, ta không muốn khiến bà mẫu lo lắng, nhưng miệng của hắn thì ta không thể nào ngăn được.
Vì quá lo lắng, ta vội vàng múc một bát hoành thánh chưa chín hẳn, "bốp" một tiếng đặt trước mặt hắn: "Khách quan, hoành thánh xong rồi, mời ngài dùng từ từ."
Tiểu Hỷ kéo kéo tay áo ta: "Mẹ, vỏ vẫn chưa chín đâu, ăn vào sẽ bị đau bụng, nếu thế thì thật sự sẽ bị lật quầy đấy."
Triệu Thanh Hà liếc nhìn ta một cái, từ từ múc một miếng hoành thánh ăn, ăn xong rồi mới nghiêm túc nói: "Vị nương tử này, hoành thánh của nàng quả thực chưa chín, chúng ta tìm nơi khác nói chuyện đi, nếu ta bị đau bụng thì phải làm sao?"
Tiểu Hỷ trừng mắt, quay người đi gọi bà mẫu ta: "Bà nội, thúc thúc này ăn mặc đẹp mà còn lừa người, chúng ta mau báo quan, gọi Trịnh bổ đầu đến bắt thúc ấy."
Ta vội vàng cởi tạp dề, nhét vào tay Tiểu Hỷ: "Ngoan, con ở đây cùng bà nội coi quầy, mẹ sẽ quay lại ngay."
Nói xong, ta nhanh chóng dẫn Triệu Thanh Hà rẽ vào một con hẻm nhỏ, khi chắc chắn không có ai, ta mới lên tiếng thương lượng: "Công tử, chuyện đêm đó ta sẽ giữ trong lòng, tuyệt đối không có suy nghĩ gì không nên có, làm ơn đừng tới nữa, bà mẫu ta không biết chuyện này, ta không muốn bà ấy phải buồn."
Ta nghĩ ta đã cam đoan như vậy rồi, hắn sẽ không còn gì lo lắng nữa, nhưng rồi ta nghe thấy một lý luận vô lý nhất trên đời.
Hắn đưa tay ra, tính từng ngón một mà nói: "Liễu cô nương, ta nghĩ nàng đã hiểu lầm rồi. Thứ nhất, nàng đã kết hôn và có hai đứa con, vậy thì là một người có kinh nghiệm rồi; thứ hai, đêm đó là lần đầu tiên của ta, ta đã cầu xin nàng giữ gìn thanh danh cho ta, nhưng nàng lại không nghe. Tính ra, chẳng phải nàng nên chịu trách nhiệm với ta sao?"
Ta nghĩ hắn chắc là say rượu nói linh tinh rồi, nhưng ánh mắt hắn vẫn rất tỉnh táo, không có mùi rượu trên người.
Ta không nhịn được, đưa tay sờ trán hắn: "Công tử, nếu bị sốt thì phải điều trị kịp thời. Ngài đến đây gây rối, không chữa được bệnh đâu."