Đệ Nhất Danh Sách

Chương 1255: Ván Cờ Trên Núi Bạch Quả



Chương 1255: Ván Cờ Trên Núi Bạch Quả

Lựa chọn Hoàng Hôn hay La Lam không phải thứ quan trọng nhất.

Quan trọng là Nhâm Tiểu Túc có chứng minh được câu nói xem AI ngang hàng không. Từ đó, Linh cũng âm thầm nói với Nhâm Tiểu Túc: Trong lòng ngươi, Hoàng Hôn và La Lam không ngang hàng.

Kỳ thật Linh chưa từng trông cậy vào chuyện này. Nó chỉ muốn để Nhâm Tiểu Túc tự hiểu rõ đáp án mà thôi.

Nếu một ngày nhân loại phát hiện AI có trí tuệ, có năng lực uy hiếp nhân loại, vậy nhân loại sẽ đối đãi với AI thế nào?

Hiện tại Nhâm Tiểu Túc không muốn biết tương lai thế nào, hắn chỉ quan tâm một việc, hắn không còn thời gian.

Hắn đã rượt đuổi với Hoàng Hôn quá lâu, sau đó còn nói chuyện với Linh.

Điều Nhâm Tiểu Túc lo nhất là, Linh nói chuyện phiếm với hắn mà không chút sợ hãi, có lẽ đối phương đã không lo việc Nhâm Tiểu Túc đến Trung Nguyên nữa rồi.

Lúc này, La Lam đã sắp hàng rào 61, họ chỉ cách trung tâm chính trị của Vương thị chừng một con sông.

La Lam, Chu Kỳ, Hứa Man, Khánh Lão Tam đi cùng một chi đội tinh nhuệ gồm 180 người, quyết định nghỉ ngơi một lúc trước khi đi qua sông.

Tất cả mọi người đều cảm thấy khẩn trương, phảng phất như phía trước là long đàm hổ huyệt.

"Con sông này tên gì?"

La Lam hỏi Chu Kỳ.

"Tiền Lăng… "

Chu Kỳ nắm rõ thủy hệ của cả liên minh hàng rào trong tay:

"Thượng du sông Tiền Lăng thông tới tuyết sơn của Tây Bắc, hàng năm sẽ có băng trôi tới. Mấy năm trước các đại nhân vật trong hàng rào ở Trung Nguyên sẽ tới nơi này ngắm cảnh. Khi đi ngang qua đây, ta từng điều khiển nước triều ập tới quật ngã họ!”

Nói đến đây, trên mặt Chu Kỳ hiện lên vẻ dương dương tự đắc.

La Lam có chút dở khóc dở cười, hắn cảm giác từ khi Chu Kỳ thức tỉnh, đối phương chưa từng nghĩ dùng năng lực siêu phàm làm chuyện đại sự.

Toàn làm mấy chuyện như điều khiển nước tiểu phân nhánh hoặc điều khiển nước tạt người khác.

Khánh Lão Tam cười, cảm khái:

"Ta cũng muốn có năng lực siêu phàm. Đôi khi ta thật hâm mộ các ngươi, cuộc sống rất phong phú.”

Sông Tiền Lăng có một cây cầu sắt, trông rất mới, hẳn là Vương thị vừa xây vì thông thương với Tây Bắc.

Đứng ở đầu cầu, La Lam có thể thấy thấp thoáng tường thành cao vút của hàng rào 61.

Hắn bỗng nói với Khánh Lão Tam:

"Qua cây cầu kia, cũng không biết chúng ta còn có thể sống sót trở về chăng, bây giờ hối hận vẫn còn kịp."

"Các ngươi còn không sợ, ta có gì mà sợ… "

Khánh Thận cười tủm tỉm nói.

"Ta vẫn luôn thắc mắc, đến cùng vì sao ngươi tới Tây Nam?"

La Lam hiếu kỳ:

"Ban đầu ta nghĩ ngươi có âm mưu quỷ kế gì đó. Kết quả hiện tại ngươi lại cam tâm tình nguyện đi chịu chết, rốt cục ngươi muốn gì a?"

Khánh Thận cười:

"Không phải ta từng nói rồi hả, ta bị mị lực từ nhân cách của Khánh Chẩn thuyết phục, cho nên mới tới nhờ cậy."

"Bớt gạt người đi…"

La Lam bĩu môi:

"Không nói cũng không sao, lần này chúng ta cũng sẽ chết ở đây thôi. Ngươi cứ đem bí mật của ngươi vào trong quan tài đi. À, không đúng, có khi chết không có chỗ chôn ấy chớ."

"Hà tất bi quan như vậy… "

Khánh Lão Tam cười:

"Ngươi cũng không phải không biết chúng ta tới đây làm gì?"

La Lam nói:

"Sau khi chấp hành kế hoạch, sống hay chết đều phải xem mệnh."

Lần này, La Lam tới hàng rào 61 căn bản không vì hoà đàm gì cả, họ có kế hoạch khác.

Hơn nữa nhìn bộ dáng này của La Lam, xem ra kế hoạch phi thường nguy hiểm.

Khánh Lão Tam đột nhiên hỏi:

"Lúc trước làm thế nào Khánh Chẩn trở thành ảnh tử Khánh thị? Hỏa Chủng đã điều tra thật lâu cũng không có liên quan tin tức, người Khánh thị cũng chưa bao giờ lộ tin ra ngoài.”

La Lam nghe thế thì vui vẻ:

"Đương nhiên đám lão đầu tử sẽ không nói ra, nhưng ta và Khánh Chẩn cũng không ngờ hắn sẽ trở thành ảnh tử."

Khánh Lão Tam hứng thú:

"Nói qua một chút nào?"

"Ngươi nên biết, đệ tử Khánh thị 18 tuổi đều phải lên núi một chuyến… "

La Lam nói:

"Đương nhiên, loại con riêng như ta khẳng định không thể lên."

"Ta biết, 18 tuổi là đường ranh giới của đệ tử Khánh thị. Trên cơ bản, đây là lúc đám lão đầu tử Khánh thị quyết định vận mệnh của họ… "

Khánh Lão Tam gật đầu:

"Đệ tử Khánh thị phải lên núi để làm kiểm tra về chính trị, quân sự, xã hội quản lý, đây không phải bí mật gì."

"Ừ, vốn ngày đó Khánh Chẩn lên núi không ai thấy hắn cả tốt, họ đều cảm thấy hắn cũng như lão đầu nhà chúng ta, tiếp tục bị đẩy ra ngoài…"

La Lam nói:

"Sự thật cũng giống như thế, đám lão đầu tử đó vốn muốn qua loa vài câu lấy lệ rồi đuổi hắn xuống núi."

"Cho nên từ đầu những người đó đã không tính trọng dụng Khánh Chẩn?"

Khánh Lão Tam nói.

"Đúng vậy… "

La Lam cười:

"Rất nhiều người đều cho rằng đám lão đầu tử này nhìn người rất chuẩn, nhìn một cái liền biết về sau ngươi có tiền đồ không. Phì, bất quá chỉ là thủ đoạn bài trừ đối lập thôi, chỉ có phe phái thân cận của họ mới có tiền đồ, không thân cận sẽ bị đẩy ra ngoài, không hơn."

"Vậy làm Khánh Chẩn được họ trọng dụng?"

Khánh Lão Tam hỏi.

"Khi đó lão gia tử vừa mất, hai huynh đệ chúng ta từng vô cùng nhục nhã chỉ để kiếm tiền chữa bệnh cho ông. Lúc ấy Khánh Chẩn chủ động nói với ta, chúng ta phải có quyền lực mới có thể bảo vệ người và vật. Vì thế phải nắm bắt chuyến đi tới núi Bạch Quả lần này… "

La Lam nói:

"Ngươi cũng biết đó, kỳ thật hắn không phải người thích quyền lực, nhưng hắn và lão gia tử nhà ta khác nhau. Hắn không cổ hủ, biết mình nên làm gì, lúc nào."

La Lam nói tiếp:

"Cho nên, khi hắn phát hiện đám lão đầu tử Khánh thị muốn qua loa với hắn, hắn đã chủ động yêu cầu đánh cờ vây với đối phương."

Đoàn chủ tịch Khánh thị có hơn mười người, nhưng chân chính quản lý quyền hành chỉ có, đối phương nghe vậy thì thiếu chút cười ra tiếng, vì đối phương có danh Phật tái thế trong Khánh thị, là người có năng lực rất mạnh, chỉ cần nửa con mắt cũng thắng.

Ý nói là, lúc đánh cờ chỉ cần một tay cũng đã tốt hơn ngươi rồi.

Ngày đó, Khánh Chẩn thật sự bị áp chế, người cầm quyền Khánh thị chỉ ngồi xếp bằng cứ như đã có thể thắng.

Nhưng Khánh Chẩn dựa vào việc cửu tử nhất sinh đã tìm đường sống trong cõi chết, mở một đường máu từ góc trái, xé ra một đường máu.

Từ đó, tất cả thế cục đều do Khánh Chẩn khống chế.

Khánh Lão Tam gật đầu:

"Nguyên lai là thế, Khánh Chẩn dùng một ván cờ thay đổi cái nhìn của đối phương. Tuy thế cờ đối phương rất mạnh a, có thể áp chế Khánh Chẩn."

"Cũng không phải… "

La Lam cười hắc hắc:

"Khánh Chẩn về liền nói ta biết. Đám lão đầu tử này đánh cờ rất tệ, cái gì mà Phật tái thế rồi thắng bằng nửa con mắt. Chỉ đơn giản không ai dám đánh thắng hắn thôi, mà tài đánh cờ của chính hắn thì rất tệ!”

La Lam nói tiếp:

"Ván cờ này vừa xong, đối phương phải lau mắt nhìn lại Khánh Chẩn. Bất quá ta và Khánh Chẩn nghĩ chỉ có thể lấy được chút quyền lực, ai dè đối phương lại tuyển Khánh Chẩn làm ảnh tử."

Ảnh tử Khánh thị không có kết cục tốt, đây như một dạng nguyền rủa vậy. Hơn nữa, người khác không ai nguyện ý làm chuyện dơ bẩn, đều để ảnh tử làm, việc này nói rõ nó không phù hợp với mong muốn của Khánh Chẩn cùng La Lam.

Dù quyền lực ảnh tử có lớn hơn nữa cũng không phải thứ Khánh Chẩn theo đuổi.

Rất nhiều người đều cho rằng đám lão đầu tử chọn Khánh Chẩn là chuyện tốt, nhưng chỉ có Khánh Chẩn tự biết, tuyển hắn làm ảnh tử chỉ vì họ có thể vứt bỏ hắn lúc nào thì vứt, hắn và La Lam không có căn cơ.

Nhưng lúc đó, Khánh Chẩn không thể lùi bước.

Bấy giờ Hứa Man nói:

"La lão bản, chúng ta đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, ăn xong chúng ta sẽ qua sông. Có một việc ta phải nói sớm một chút, sau khi vào hàng rào chỉ được ăn thứ chúng ta mang theo, ngay cả nước cũng phải uống nước của chính chúng ta, phòng ngừa Vương thị bỏ gì đó vào đồ ăn."

"Ngươi rất cẩn thận… "

La Lam vui cười hớn hở:

"Yên tâm, chúng ta đã đến đây rồi. Ta không tin Vương Thánh Tri có thể làm thêm được gì nữa.”

Hứa Man nghiêm túc nói:

"Đây là Khánh Chẩn trưởng quan thông báo, hơn nữa Vương thị có ám sát ngài."

"Được rồi… "

La Lam chậc chậc mấy tiếng:

"Cả đám đều lấy đệ đệ của ta ra dọa ta a, ta làm theo là được chứ gì.”

Hứa Man bình tĩnh nói:

"Ta chỉ làm theo lệnh thôi… "

"Được được được, mau ăn cơm thôi… "

La Lam vẫy tay:

"Ta không tranh luận với ngươi nữa."




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com