👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹
---
Ba tiếng sau, mọi người truyền tin có người khám bệnh tới nhà xưởng. Rất nhiều công nhân đều xin nghỉ để tới khám.
Thậm chí người quản lý nhà xưởng nghe Vương Kinh tới còn chủ động tới bái phỏng. Điều này đủ để tới Vương Kinh được người Vương thị tôn trọng thế nào.
Đợi tới giữa trưa, thừa dịp thời gian ăn uống nghỉ ngơi, Vương Kinh bắt đầu quan sát những người bệnh được giữ lại.
Sau khi hỏi ý bệnh nhân, ông xem xét vết thương đã được bôi Hắc dược. Bấy giờ Vương Kinh ngây ngẩn cả người, chỉ thấy vết thương vốn khá lớn nay chỉ còn một vết sẹo lồi. Điều này cho thấy miệng vết thương đã khép lại.
Vài bác sĩ đi theo bên cạnh kỳ quái hỏi:
- Sao vết thương khép miệng nhanh thế. Chẳng lẽ trước khi tới khám đã khép rồi?
- Không có…
Lương Sách đứng bên cạnh giải thích:
- Ta từng xem qua miệng vết thương của người này. Khi ấy vết thương nhiễm trùng rất nghiêm trọng, không có khả năng khép lại.
Vương Kinh bỗng quay đầu lại nhìn Nhâm Tiểu Túc. Đến cùng thiếu niên này có lai lịch gì, chẳng lẽ có kỹ năng đặc biệt gì đó nên mới được Tào Thanh Cự đề cử?
Suy nghĩ lại một chút, Tào Thanh Cự là thái đẩu đức cao vọng trọng trong y giới, sao có thể để mất thanh danh của mình mà nâng đỡ một tên bám váy phụ nữ được?
Nghĩ tới đây, Vương Kinh thở phào nhẹ nhõm.
Hắn lại xem xét vết thương của vài người bệnh khác. Tình huống cơ bản đều giống nhau, sau ba tiếng dùng thuốc, miệng vết thương đã bắt đầu khép miệng. Thuốc thật sự rất thần kỳ!
Lúc này, một bác sĩ nói:
- Ta cảm thấy thuốc tương đối lợi hại. Lúc trước ta từng thấy phía bên Tây nam có người bán thuốc, có thể…. khục khục, khiến sự nam tính trở nên lợi hại hơn một ít.
- Ha ha, còn có loại thuốc đó à? Sao ta không thấy ở Trung Nguyên?
- Bất kể thế nào đi nữa thì thuốc này vẫn trị ngoại thương rất tốt. Không biết trong đây có thành phần gì không.
Ban đầu lưu dân còn thấp thỏm lo âu, hiện tại nghe nhóm bác sĩ nói vậy thì vui vẻ lại:
- Bây giờ ta đi được chưa?
- Có thể…
Vương Kinh cười nói:
- Về nghỉ ngơi đi, nhớ rõ không được để miệng vết thương dính nước, phải kỵ đồ ăn có tính độc.
Nói xong, Vương Kinh nhìn đám người bệnh cùng chạy tới chỗ Nhâm Tiểu Túc cảm tạ.
Vương Kinh phát hiện khi người bệnh nói cám ơn, Nhâm Tiểu Túc cười rất hạnh phúc, trông bộ dáng chẳng khác nào ông khi còn trẻ cả.
Lúc đó mỗi khi chữa xong cho bệnh nhân, hắn cũng cảm thấy như vừa đạt được thành tựu. Nếu được người bệnh cảm tạ, Vương Kinh còn vui tới nỗi một bữa ăn được ba chén cơm.
Vương Kinh cảm thấy đây là phẩm chất cần có của một lương y!
Vốn Vương Kinh còn không có thiện cảm với Nhâm Tiểu Túc, kết quả hiện tại ông lại cảm thấy như vừa nhặt được châu báu.
Bấy giờ, Vương Kinh đột nhiên nổi lên từ tâm, muốn nhận Nhâm Tiểu Túc làm đồ đệ. Bất quá ông nghĩ lại, chỉ sợ Tào Thanh Cự đã sớm nhận đối phương làm đệ tử rồi. Ông không thể quá lỗ mãng được.
Trong lúc suy nghĩ, Vương Kinh đi tới tính tâm sự với thiếu niên. Chờ hắn đi tới thì nghe được Nhâm Tiểu Túc mặt mày hớn hở liên tục nói:
- Cám ơn, cám ơn…!
Thấy vậy, Vương Kinh càng thêm yêu thích Nhâm Tiểu Túc!
Bất quá Vương Kinh không biết, lúc này Nhâm Tiểu Túc đang cảm tạ số cảm tạ tệ kia!
Trước kia Nhâm Tiểu Túc không muốn cho lưu dân Hắc dược vì cảm thấy thua lỗ. Bây giờ thì hắn chẳng thấy lỗ tí nào, mỗi lần chữa xong cho một người hắn sẽ nhận được hơn 20 cảm tạ tệ. Lợi nhuận thế này biết đi đâu mà tìm?
Chỉ một buổi trưa, Nhâm Tiểu Túc đã kiếm được hơn 400 cảm tạ tệ. Tổng cộng có nhiều hơn một ngàn tệ!
Bấy giờ Nhâm Tiểu Túc cảm thấy Vương Thánh Tri an bài quá hợp lý. Để hắn đi theo đoàn đội này thì tuyệt quá rồi!
Hắn đã trách lầm Vương Thánh Tri!
- Tiểu tử, ta có thể hỏi một chút về thuốc bôi ngoại thương của ngươi không?