Đệ Nhất Điều Hương Sư
Ngay khoảnh khắc ấy, nàng như phát điên, cố bò dậy, miệng lẩm bẩm:
“Không… không thể… không thể có Thái tử… không thể…”
Nhưng rồi…
Từng đàn bướm, ong mật, ong vò vẽ từ bốn phương tám hướng, ùn ùn kéo tới, rợp trời rợp đất.
Cánh chúng rít rào, từng lớp từng lớp phủ lên thân thể đẫm máu, thối rữa, không thể lành của nàng.
Ta chậm rãi bước ra khỏi Tây Nguyệt Cung, đến cổng cung, rút then, khóa cửa.
Phía sau, tiếng hét của Hàn Tây Nguyệt yếu dần… rồi tắt hẳn trong một biển cánh côn trùng.
Lần này, ta không nói dối nàng.
Bởi vì — hôm nay, thật sự là ngày Tô Thanh Vân lâm bồn.
Hoàng đế đã sớm cho người chuyển nàng đến Trường Lạc Cung — tòa cung điện vốn chỉ dành cho Hoàng hậu.
Lúc này, trên trời cao bách điểu vờn quanh, mùi hương kỳ lạ tỏa khắp không trung.
Giám chính của Khâm Thiên Giám quỳ dưới bậc ngự, cao giọng tâu:
“Chiếu theo tinh tượng, vừa xuất hiện Tử Vi Tinh hạ thế.”
Tử Vi Tinh — chủ của Đế Tinh, điềm báo vương giả giáng thế.
Hoàng đế mừng rỡ khôn xiết, lập tức sắc phong Tô Thanh Vân làm Hoàng hậu, đứa trẻ sắp sinh là Trữ quân.
Tiếng trẻ sơ sinh cất lên vang dội, hùng hồn trong trẻo như chuông bạc.
Mỗi cánh chim trên trời liền hót vang, như khúc hoan ca nghênh đón thiên mệnh.
“Chúc mừng bệ hạ! Là một công chúa!”
Bà mụ vui vẻ tâu, vẫn chưa hay biết… bên ngoài, đã xảy ra chuyện gì.
Tất cả lặng ngắt như tờ.
Không ai lên tiếng.
Không ai dám.
Viện chính Thái y viện vội vã chạy vào, quỳ rạp dưới bậc điện, dâng tấu thư lên:
“Bệ hạ, có việc khẩn…!”
Hoàng đế vừa mở tấu, bỗng toàn thân run rẩy, rồi như cây gỗ ngã thẳng xuống đất.
Trúng phong.
Từ lâu, Hoàng đế đã nghi ngờ khả năng sinh sản của bản thân.
Hậu cung gần trăm phi tần, chưa một ai mang thai, ngoại trừ cố Hoàng hậu năm xưa — đã mất con ngay sau đó.
Nhưng hắn không hề thanh tu, trái lại hoan lạc hằng đêm, chưa từng ngơi nghỉ.
Vì thế… hắn bắt đầu sinh nghi.
Dù không còn tình cảm với Hàn Tây Nguyệt, nhưng hắn vẫn cố tình thị tẩm nàng mỗi đêm, chỉ để xác minh một điều — rốt cuộc là do ai không thể sinh con.
Vậy mà — vẫn không có con.
Hắn âm thầm ra lệnh cho Thái y viện điều tra.
Cuối cùng, mọi sự sáng tỏ:
Trong món canh quế hoa mà Hàn Tây Nguyệt tự tay nấu mỗi ngày,
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mật long nhãn nàng dùng — không phải là mật thật.
Đó là một loại thuốc gọi là Dương Sát — vị ngọt, nhưng nếu dùng lâu, sẽ khiến nam tử mất dần khả năng sinh sản.
Người mà hắn yêu nhất…
Người đã từng nắm tay hắn đi qua những năm tháng đau thương…
Người từng thề thốt dâng hiến cả sinh mệnh…
Lại chưa bao giờ có ý muốn sinh con cho hắn.
Đó là một nhát đao đ.â.m sâu vào tim hắn.
Mà ngay lúc này, Tô Thanh Vân vừa sinh công chúa.
Đứa trẻ… rốt cuộc có phải con hắn hay không?
Không ai dám đảm bảo.
Đòn đả kích nối tiếp đòn đả kích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chứng đau đầu vốn đã nguy kịch, nay đại hỷ hóa đại họa —
Trúng phong cũng là tất yếu.
Tất cả… đều là kế hoạch của chúng ta.
Cung nữ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mà ta — đứng trong bóng tối ngoài điện, lặng lẽ nhìn những nước cờ cuối cùng đã thuận thế mà rơi đúng chỗ.
“Mà thôi.”
Mỗi bước đi của chúng ta… đều là từng bước tính kỹ.
Sau khi Hoàng đế trúng phong, thân thể hắn ngày càng suy kiệt, bệnh tình chuyển biến xấu từng ngày.
Tô Thanh Vân đành gượng mình chấp chính, mang thân thể chưa kịp hồi phục sau sinh, nhiếp chính sau rèm.
Thế nhưng, điều khiến bá quan văn võ kinh ngạc là:
Vị Hoàng hậu này… dường như còn minh triết hơn cả Hoàng đế ngày trước.
Phán đoán quyết đoán, xử sự công bằng, lễ nghi chu toàn — thiên hạ dần yên ổn.
Còn về Trữ quân?
Đương nhiên là con gái duy nhất của Hoàng đế và Hoàng hậu —
Trưởng công chúa.
À, vậy còn Hàn tướng quân thì sao?
Dù bị thất thế, người xưa vẫn nói: lạc đà c.h.ế.t vẫn lớn hơn ngựa, hắn liệu có dám dị nghị?
Không cần lo.
Tội danh Hàn Tây Nguyệt mưu hại hoàng tự vừa được xác thực,
Hàn phủ liền bị tru di toàn tộc.
Sau khi tịch thu Hàn phủ, triều đình mới mở rộng tầm mắt —
Hóa ra “phú khả địch quốc” (Giàu đến mức có thể sánh ngang quốc gia), không phải lời đồn.
Vàng bạc chất như núi, tài vật đếm không xuể.
Còn nhớ vị chiến thần trẻ tuổi từng khiến triều đình rúng động?
Nghe nói, Hoàng hậu chính là người từng cứu mạng hắn.
Từ đó đến nay, hắn giữ vững biên thùy, chưa từng để Bắc địch vượt qua một bước.
Còn ta?
Dĩ nhiên… đã rời khỏi hoàng cung.
Ta bước chân vào nhân gian, dạo khắp núi sông.
Ta đi qua hết thành này đến thành khác, dùng những khuôn mặt khác nhau, dùng tài y thuật mà cứu người, độ thế:
Gặp kẻ quyền quý, một lần bắt mạch ngàn lượng vàng;
Gặp dân nghèo khốn khổ, không lấy một đồng.
Chẳng bao lâu, trên giang hồ liền lưu truyền một cái tên:
Thần y áo trắng, chữa lành bệnh cả tim lẫn người.
Khi rời khỏi thành Thanh Dương, ta nhận được một phong thư.
Người gửi — là Hoàng hậu.
Nàng viết:
[Dược Vương Cốc đã bị nhổ tận gốc. Số ngân phiếu ngươi gửi về Kinh, sẽ dùng để lập ra Từ Ấu Cục — nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi.]
Ta đọc thư, lặng lẽ cất đi.
Chẳng bao lâu sau, kinh thành truyền tin:
Hoàng đế băng hà.
Tô Thanh Vân đăng cơ xưng đế, thiên hạ từ nay đã có một nữ quân trị quốc.
Ngày ta nhận được tin, cũng đúng lúc rời khỏi một thành khác.
Mặt trời sáng rỡ, xé tan mây đen, từ từ ló dạng phía chân trời.
Còn ta — vẫn bước tiếp, không hề quay đầu.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com