Đệ Nhất Đồng Thuật Sư

Chương 1012



 

Sau khi nghe xong tin nhắn của Đế Lam, Vân Tranh không hề lộ ra vẻ mất mát, mà ngược lại, nàng có chút lo lắng cho việc mẫu thân mình đã từng gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.

Nàng nhìn tinh thể truyền tin trong tay Đế Niên, khẽ gật đầu: "Con hiểu rồi."

Đế Niên rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mềm mại của nàng, sau đó từ từ nắm chặt tinh thể truyền tin. Bàn tay kia đưa lên, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nàng.

Hắn cười nói: "Cậu đã phái người chuẩn bị xong bữa tối ăn mừng rồi. Địa điểm là ở đại sứ quán Khung Thiên. Còn tại sao không đặt ở tửu lầu, có lẽ là vì mấy ông chủ tửu lầu đó không muốn gặp các ngươi."

Vân Tranh hiểu được lời nói châm biếm của cậu mình, nhướng mày nói: "Vậy thì về đại sứ quán Khung Thiên đi."

Đế Niên gật đầu, sau đó ngước mắt liếc nhìn Phong Hành Lan và những người khác.

"Đi thôi, các cháu của cậu."

"Vâng, cậu." Phong Hành Lan và những người khác cười đồng ý.

Trước khi rời khỏi võ trường, Vân Tranh quay đầu lại nhìn người đàn ông mặc áo bào đen trên đài cao vài lần. Hai người dường như có thần giao cách cảm, người đàn ông quay đầu lại đối diện với ánh mắt của nàng, một luồng sóng ngầm đang cuộn trào.

Vân Tranh mỉm cười, không tiếng động nói ba chữ: Ta chờ ngươi.

Đế Tôn mặt mày dịu lại, gật đầu.

Mắt thấy Vân Tranh và đồng đội sắp bước ra khỏi võ trường, lúc này người đàn ông áo xanh phía sau Đế Tôn muốn nói lại thôi, cuối cùng yếu ớt truyền âm hỏi: "Đế Tôn, thuộc hạ có thể đi âm thầm bảo hộ đế hậu không?"

Đế Tôn nghe vậy, nhàn nhạt liếc Thanh Phong một cái.

"Với thực lực hiện tại của ngươi, có lẽ cần đế hậu bảo vệ ngươi."

Sắc mặt Thanh Phong lập tức suy sụp, quá đau lòng! Vốn dĩ đế hậu đã không cần hắn ra tay giúp đỡ nhiều, bây giờ đế hậu lại trưởng thành nhanh như vậy, ngược lại càng khiến hắn trở nên vô dụng.

Nhưng mà, hắn rất muốn ở lại bên cạnh đế hậu. Ở bên cạnh Đế Tôn thật sự quá buồn chán, ngày thường ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nếu đi theo đế hậu, còn sẽ thấy rất nhiều chuyện và vật mới lạ, quan trọng nhất là hắn muốn chứng kiến sự trưởng thành của đế hậu!

Thanh Phong đột nhiên nghĩ đến điều gì, lén lút nhìn Đế Tôn một cái.

Đế hậu bây giờ đã lợi hại như vậy, sau này chắc chắn sẽ vượt qua Đế Tôn...

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp êm tai vang lên trong thức hải hắn: "Đi đi. Nếu đế hậu có nguy hiểm gì, lập tức truyền tin cho bổn tôn."

Thanh Phong nghe vậy, trong lòng mừng rỡ như điên, nhưng trên mặt vẫn duy trì một chút bình tĩnh còn sót lại. Hắn chắp tay về phía Đế Tôn:

"Thuộc hạ xin cáo lui trước."

Thanh Phong lùi lại hai bước, sau đó nhanh chóng xoay người, lướt qua hướng ra ngoài võ trường.

Mặc Vũ vẻ mặt ngơ ngác: "???" Thanh Phong và Đế Tôn đã lén nói gì với nhau vậy?!

________________________________________

Đại sứ quán Khung Thiên:

Vân Tranh và đồng đội trở về đại sứ quán Khung Thiên, phát hiện không khí rất náo nhiệt. Không ít người hầu áo lam đang giăng đèn kết hoa, sau đó bố trí bàn tiệc.

Những người hầu áo lam vừa thấy Đế Niên tới, vội vàng dừng công việc trong tay, sau đó cung kính đồng thanh hô: "Đế Niên thiếu gia."

"Ừm." Đế Niên bình tĩnh gật đầu, "Tiếp tục bố trí đi, cố gắng hoàn thành mọi thứ trước giờ Mão."

"Vâng, Đế Niên thiếu gia." Các người hầu thi nhau đồng ý, sau đó ai làm việc nấy.

Bên cạnh, các thiên kiêu Khung Thiên thấy đội Phong Vân, mắt sáng rực, vui vẻ tiến đến chúc mừng họ.

"Vân Tranh, các ngươi thật lợi hại! Là ta trước đây có mắt không thấy Thái Sơn, khi ta quay về, nhất định phải kể cho các học viên học viện Khung Thiên biết các ngươi lợi hại đến mức nào, quả thực là nghiền ép các thiên kiêu của hai đại lục kia!"

"Các trưởng lão và học viên học viện Khung Thiên, chắc chắn sẽ lấy làm tự hào."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đừng nói học viện Khung Thiên, ngay cả toàn bộ đại lục Khung Thiên cũng sẽ lấy làm tự hào. Đội Phong Vân các ngươi quả thực là anh hùng của đại lục Khung Thiên chúng ta! Giúp chúng ta xả một trận uất ức.

"Đúng vậy, khoảng thời gian trước, phần lớn người Thủ Vân và Dao Quang đều dùng lỗ mũi mà nhìn chúng ta. Bây giờ họ bị chúng ta Khung Thiên áp chế, ta thật sự rất vui! Hơn nữa, ta còn thắng Hồng Ngọc..."

Đám người Khung Thiên đối với đội Phong Vân vô cùng nhiệt tình.

Sau khi hàn huyên vài câu, Vân Tranh và các bạn nhỏ cuối cùng cũng trốn thoát, trở về phòng của mình.

Mặc dù trước đây Vân Tranh không thường xuyên đến đại sứ quán Khung Thiên, nhưng Tông Nhân Vô cũng đã sắp xếp cho nàng một phòng, ngay sát vách Nam Cung Thanh Thanh và cạnh phòng Tư Khấu Viện.

Vân Tranh tắm rửa trong phòng. Nàng thay một bộ y phục trắng hơn tuyết, tà váy có thêu văn bạc lấp lánh. Mái tóc đen nhánh buông xõa trên vai, trông mượt mà như thác nước. Mày liễu như vầng trăng, môi đỏ răng trắng, diễm lệ động lòng người.

Khi nàng khẽ nhướng đuôi lông mày lên, sự lười biếng và thanh lãnh đan xen, khiến người ta không thể rời mắt.

Nàng ngồi trên ghế, suy nghĩ một lúc, quyết định vẫn gửi vài tin nhắn cho mẫu thân và cha mình. Nếu họ an toàn, thì hãy hồi âm lại để báo bình an.

Đúng lúc này, một cô bé váy đen đột nhiên xuất hiện. Không đợi Vân Tranh phản ứng, cô bé đã lao tới, quấn lấy nàng không rời.

Thập Nhị Bảo hai tay ôm chặt cổ Vân Tranh. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng hơi ngẩng lên, đôi mắt tựa như chứa đầy sao lấp lánh đang nhìn chằm chằm Vân Tranh không chớp mắt.

"Mẫu thân."

"Ừm? Sao vậy?" Vân Tranh bật cười, bất động thanh sắc đưa tay đỡ lấy thân thể của nàng, tránh cho Thập Nhị Bảo không cẩn thận ngã xuống đất.

Thập Nhị Bảo mắt đỏ hoe hỏi: "Mẫu thân, con rùa đen thối kia nói người có phu quân, sau này người còn sẽ sinh mấy trăm đứa bé nữa, sinh xong nhiều đứa bé như vậy rồi sẽ không cần con. Nó còn nói, đến lúc đó Thập Nhị Bảo sẽ biến thành Thập Nhị Thảo. Mẫu thân, nó nói là thật sao?"

Khi Vân Tranh nghe "sinh mấy trăm đứa bé", nắm đ.ấ.m nàng cứng lại.

Con Bát Trứng này trong bụng toàn là nước đen, cái miệng tiện có thể so với Lục Kỳ.

Nàng sao có thể sinh mấy trăm đứa bé?! Đúng là nói bậy nói bạ. Lợn rừng cũng không đẻ được nhiều như vậy.

Vân Tranh thầm lặng ghi vào sổ một khoản nợ cho Bát Trứng, sau đó nhìn Thập Nhị Bảo với vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng nói: "Những lời Bát Trứng nói là giả. Mẫu thân sao có thể sinh nhiều đứa bé như vậy. Cho dù mẫu thân có sinh em bé, mẫu thân cũng sẽ yêu con."

Thập Nhị Bảo nghe vậy, vui vẻ nở nụ cười.

Nàng dùng mặt mình thân mật cọ cọ n.g.ự.c Vân Tranh. Thân hình Vân Tranh hơi cứng đờ, có chút không tự nhiên. Nàng đang định nói với Thập Nhị Bảo rằng hành vi cọ n.g.ự.c này không tốt thì...

"Cốc cốc."

Cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Vân Tranh theo tiếng nhìn lại: "Ai?"

Vân Vũ

"Là ta."

"Mẫu thân, đây là phu quân của người sao? Con có thể cảm nhận được huyết mạch của hắn rất mạnh mẽ, dường như... dường như là..." Thập Nhị Bảo nói rồi, mày lại nhíu lại. Nàng nghiêm túc cố nhớ lại, nhưng trong đầu lại trống rỗng.

Vân Tranh nghe vậy, ánh mắt khẽ động.

"Ta đi mở cửa trước." Vân Tranh nói nhẹ nhàng.

Thập Nhị Bảo nghe lời này, sững sờ vài giây, chợt nàng ngoan ngoãn gật đầu, lui ra khỏi lòng Vân Tranh.

Vân Tranh đứng dậy mở cửa phòng, ánh vào mắt là một người đàn ông dáng người cao ráo, tuấn mỹ.