Đệ Nhất Đồng Thuật Sư

Chương 1053: Đoạt Hô Hấp



 

Đế Tôn mặt vô cảm đẩy hắn ra, sau đó phủi nhẹ y phục.

Hắn nhàn nhạt lên tiếng.

“Ừm.”

Lúc này Thanh Phong, Mặc Vũ lại lộ ra vẻ mặt không thể tin được, Mộ Dận lại có thể ôm được Đế Tôn ư? Đế Tôn lại không hất văng hắn? Cũng không g.i.ế.c hắn?!

Một người có tính thói sạch sẽ như Đế Tôn, trừ những cử chỉ thân mật với Đế Hậu ra, từ trước đến nay chưa từng ôm ai khác...

Thanh Phong và Mặc Vũ tâm hữu linh tê (thần giao cách cảm) nhìn nhau một cái.

Vẫn là nhờ phúc của Đế Hậu.

Bằng không, thằng nhóc Mộ Dận này chắc chắn sẽ gặp tai ương.

Lúc này, Phong Hành Lan và những người khác tiến lên, bọn họ đầu tiên là lo lắng nhìn Vân Tranh vài lần, sau đó lại đặt ánh mắt lên người Đế Tôn.

“Tranh Tranh, Dung ca.”

Gọi xong người, các bạn nhỏ cũng không lập tức hỏi rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì, dù sao bây giờ nhiều người nhiều miệng, không tiện thảo luận chuyện này.

Nam Cung Thanh Thanh nhíu mày, “Tranh Tranh, mắt nàng làm sao vậy?”

Vân Tranh mỉm cười giải thích: “Cũng giống như lần trước thôi, không có gì đáng ngại, chỉ là dùng mắt quá độ. Chờ thêm một thời gian nữa, ta sẽ khỏi, không cần lo lắng.”

Nam Cung Thanh Thanh nghe vậy, tim hơi run lên, trong đầu nàng hiện lên từng cảnh tượng trong Đại chiến kháng Ma ở Đông Châu, giờ nhớ lại, dường như đã là chuyện của mấy đời, mà cũng như vừa mới xảy ra hôm qua.

Nàng không nhịn được tiến lên ôm Vân Tranh một cái.

Nam Cung Thanh Thanh cúi mắt trầm mặc, Vân Tranh cũng lặng lẽ giơ tay đáp lại.

Những chuyện các nàng cùng nhau trải qua, quá nhiều, quá nhiều, từ việc nhỏ đến việc lớn đều có.

Khoảnh khắc ôm nhau vô cùng ngắn ngủi, nhưng lại như đã tâm sự rất nhiều.

Nam Cung Thanh Thanh buông tay, ngước mắt nhìn băng bảo hộ mắt vân văn màu đen Vân Tranh đang đeo, khóe mắt nàng hơi động, nếu không nhìn kỹ, căn bản không thấy trên băng bảo hộ này còn có hai chữ cùng màu được thêu: Vân Thước.

Hai chữ thêu này hơi nhỏ, lại có chút xiêu xiêu vẹo vẹo (nghiêng nghiêng ngả ngả).

Rất khó để không liên tưởng đến đó là... nét chữ của Dung ca.

Khóe môi Nam Cung Thanh Thanh mang theo ý cười, nàng âm thầm truyền âm việc này cho Vân Tranh.

Vân Tranh nghe được truyền âm, theo bản năng chạm vào vị trí bên phải của băng bảo hộ mắt, quả nhiên, có cảm giác thêu nổi lên.

Vân Thước.

Ánh mắt Đế Tôn vốn đặt trên người Vân Tranh, thấy nàng đột nhiên giơ tay chạm vào hai chữ thêu đó, vành tai hắn hơi ửng hồng.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thêu thùa.

Hắn quay đầu đi, sau đó nhìn về phía mấy chục thiên kiêu còn lại của Ba Đại Lục, ngay lập tức triệu hồi ra một chiếc linh thuyền không gian.

Linh thuyền to lớn tức khắc lơ lửng giữa không trung, thu hút ánh mắt mọi người.

Đế Tôn nhàn nhạt nói: “Muốn về Thủ Vân thì lên đi.”

Các thiên kiêu Ba Đại Lục nghe vậy, nhìn nhau một cái, sau đó nhao nhao tiến lên hướng về phía Đế Tôn cúi người, chắp tay hành một đại lễ.

“Chúng ta cảm tạ ân cứu mạng của Đế Tôn!”

Đế Tôn lại không trả lời bọn họ, mà nhìn về phía Vân Tranh.

Vũ Văn Chu thấy thế, lập tức hiểu ý, hắn mỉm cười hướng về phía Vân Tranh thi lễ, lời nói khẩn thiết: “Vân đạo hữu, nếu không có nàng, chúng ta e rằng đã c.h.ế.t rất nhiều lần rồi, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nếu sau này có chỗ nào cần chúng ta giúp đỡ, các vị cứ việc nói.”

Những người khác cũng nhao nhao mở miệng nói một tràng lời cảm kích.

Thiếu nữ sắc mặt nhàn nhạt gật đầu.

“Các ngươi đều lên linh thuyền đi.”

Chờ tất cả mọi người lên linh thuyền, Đế Tôn mới ôm eo nhỏ của Vân Tranh, nhảy vọt lên linh thuyền.

Linh thuyền cất cánh, sau khi ra khỏi Đại lục Bỏ hoang, Đế Tôn dùng chính sức lực của mình xé toang đường hầm không gian, để linh thuyền có thể thuận lợi đi vào bên trong.

Tâm trạng bồn chồn lo lắng của các thiên kiêu thoáng định lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng cũng sắp rời đi.

Những ngày qua, giống như một cơn ác mộng quấy nhiễu họ. Nếu không phải những thiên kiêu đồng hành đã chết, bọn họ còn tưởng mình đang nằm mơ.

Kỳ thực, bọn họ cũng rất tò mò những người xuất hiện trong mật thất kia đến từ đâu? Vì sao bọn họ có thể phá vỡ Chí tôn cảnh Đại viên mãn, sau đó thăng cấp ‘thần cấp’?

Trong lòng ôm những nghi vấn này, đôi mắt nhỏ của họ thường xuyên liếc nhìn Vân Tranh và Đế Tôn đang đứng trên boong thuyền, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Đế Tôn quét qua, họ lộp bộp một cái, vội vàng thu hồi tầm mắt.

Thôi, thôi.

Cái này ai dám hỏi chứ?!

Chỉ riêng khí tràng (trường khí) thôi đã đủ nghiền áp họ xuống hầm ngầm rồi.

Đường hầm không gian hầu như đều giống nhau, nhưng đường hầm không gian này so ra thì không nguy hiểm như vậy.

Vân Tranh đứng một lúc, sau đó cơ thể mệt mỏi rã rời, xương cốt trên người như bị đánh, vô cùng đau đớn, nhưng nàng lại không thể biểu lộ ra ngoài.

Nàng ngước mắt ‘nhìn’ về phía Dung Thước, từ từ cười nói: “Ta có chút mệt, ta muốn về thuyền phòng (phòng trên thuyền) nghỉ một chút, chàng cứ ở ngoài này cùng bọn họ đi.”

Dung Thước nghe nửa câu đầu, định cùng nàng về thuyền phòng, nhưng nghe đến câu cuối cùng, hắn sửng sốt vài giây.

Thần sắc hắn hơi liễm (thu lại), tựa hồ có chút không tình nguyện đáp một tiếng.

“Được.”

Nam Cung Thanh Thanh lúc này nói: “Tranh Tranh, ta đi cùng nàng về nhé.”

Vân Tranh khẽ mỉm cười, “Ta bây giờ đâu phải người mù, vẫn biết đường về, Thanh Thanh mỹ nhân nhi nàng cứ yên tâm đi.”

Ngay lúc Nam Cung Thanh Thanh còn định nói gì đó, Vân Tranh đã xoay người đi về phía thuyền phòng, bước chân nàng vững vàng, phương hướng rõ ràng, không hề giống dáng vẻ bị thương ở mắt.

Các bạn nhỏ thấy thế, thần sắc không rõ mà nhìn nhau một cái.

Tranh Tranh trông có vẻ không được bình thường, chẳng lẽ là vì mắt bị thương? Hay là vì chuyện gì đã xảy ra trong mật thất trước đó?

Đế Tôn nhìn bóng dáng nàng rời đi, cho đến khi không còn thấy nữa.

Mày mắt hắn di động hơi ám (lộ vẻ u ám).

Bên kia, Vân Tranh cố nén sự khó chịu của cơ thể đi vào hành lang nhỏ, sau khi xác nhận tầm nhìn của bọn họ không thể thấy được, nàng không nhịn được giơ tay đặt lên tường gỗ, sau đó chống đỡ cơ thể mình không để trượt xuống.

Nàng c.ắ.n môi, mồ hôi lạnh toát ra, không dám hít sâu.

Di chứng nghịch chuyển thời gian quá nặng, đây cũng là hậu quả của việc thay đổi thiên mệnh.

Nàng không nhìn thấy đồ vật, chỉ có thể nương theo tường gỗ, từng bước một đi vào bên trong.

Cuối cùng cũng đến cửa thuyền phòng, nàng vừa định mở cửa, bỗng nhiên một cổ tanh ngọt trào lên cổ họng, khóe miệng nàng trào ra một vệt m.á.u tươi.

Tay nàng run rẩy, vội vàng bày ra một kết giới, ngăn mùi m.á.u tươi khuếch tán ra ngoài.

Nàng cuối cùng cũng mở cửa phòng, ngay khoảnh khắc nàng vừa bước vào, hai chân bỗng chốc mềm nhũn, nàng không khống chế được cơ thể mình ngã về phía trước.

Ngay lúc nàng tưởng rằng sẽ đập vào mặt đất lạnh lẽo cứng đờ, lại có một đôi tay ấm áp đỡ lấy nàng, nàng sững sờ một chút.

Vân Vũ

Ngay sau đó, nàng đã bị người đàn ông không nói lời nào ôm ngang lên.

Người trong lòng rất nhẹ, rất mềm.

Người đàn ông cẩn thận đặt nàng lên giường, sau đó bàn tay lớn chế trụ cổ tay mảnh khảnh của nàng, linh lực cuồn cuộn không ngừng truyền vào cho nàng, để xoa dịu nỗi đau đớn của nàng.

Hắn vẫn trầm mặc không nói.

Lặng lẽ giúp nàng áp chế cơn đau do những di chứng kia mang lại.

Vân Tranh nhất thời không nói nên lời, nàng vẫn không thể gạt được hắn.

Thời gian trôi qua thật lâu, cho đến khi trên mu bàn tay nàng, bị tạp (rơi) xuống một giọt nước mắt nóng bỏng, nàng mới đột nhiên hoàn hồn.

Nàng vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị người đàn ông đột nhiên cúi người áp xuống, dùng môi mỏng đoạt lấy hô hấp (hôn thật sâu).