Đệ Nhất Đồng Thuật Sư

Chương 1057: Nguy Cơ Khung Thiên



 

Vân Tranh nghe vậy, sắc mặt khẽ biến.

Các bạn nhỏ càng kinh ngạc, Khung Thiên Đại Lục lại bị Dung Thiên Cực khống chế sao?!

Lôi Ngạo định nhảy người lên linh thuyền, nhưng linh lực trong cơ thể đã sớm thiếu hụt, khiến sắc mặt hắn thoáng chốc tái nhợt. Trên đường tới, hắn không chỉ bị truy sát mà còn gặp không ít nguy hiểm.

Hắn vốn định tìm Đế Tôn, sau khi vào Đế Đô mới phát hiện Đế Tôn đã đưa Thanh Phong và những người khác đi Hồng Hoang Cửu Môn, còn các tiền bối của tông môn cũng đã khởi hành trở về Khung Thiên Đại Lục vào ngày trước đó, thời gian vừa vặn bị lỡ.

Bất quá, may mắn là trong lúc cùng đường, hắn lại tình cờ gặp được Đế Hậu!

Đế Hậu ở đây, vậy Đế Tôn khẳng định cũng ở đây.

Vân Tranh nhíu mày nói: “Xuống đưa Lôi Ngạo lên rồi nói.”

“Được!” Mạc Tinh là người đầu tiên đồng ý, hắn nhanh chóng vận chuyển linh lực trong cơ thể nhảy xuống, đỡ lấy Lôi Ngạo bị trọng thương, sau đó đưa hắn lên linh thuyền.

Lôi Ngạo vừa lên linh thuyền, Yến Trầm liền đưa đan d.ư.ợ.c tới đút cho hắn.

Yến Trầm mở lời nói: “Lôi Ngạo hộ pháp, ngươi ăn trước đan d.ư.ợ.c chữa thương, rồi hãy từ từ kể lại sự việc.”

Lôi Ngạo cũng biết tình trạng mình không ổn, không kịp nói lời cảm ơn, trực tiếp cầm lấy đan dược, nhét vào miệng.

Đan d.ư.ợ.c vào cổ họng, d.ư.ợ.c lực dần dần khuếch tán toàn thân.

Khiến thân thể trọng thương của hắn được thư giãn, hơi thở cũng không còn dồn dập hỗn loạn như trước.

Ánh mắt Lôi Ngạo khắp nơi tìm kiếm, không thấy Đế Tôn, lại phát hiện trên boong tàu đầy rẫy các Thiên Kiêu của ba đại lục đang đổ rạp.

Lôi Ngạo nuốt nước miếng, nhìn thiếu nữ trước mặt, thấy nàng đeo dải bịt mắt, ngẩn người, mắt Đế Hậu làm sao vậy?!

“Đế Hậu, xin hỏi Đế Tôn hiện tại ở đâu?”

Vân Tranh nói: “Hắn hiện tại không có ở đây, trong thời gian ngắn cũng chưa về, ngươi có chuyện gì có thể nói trước với ta.”

Lôi Ngạo nghe được lời này, cảm xúc căng thẳng, mím môi đắn đo một chút từ ngữ nói: “Đế Hậu, vào ngày thứ sáu sau khi các ngươi khởi hành tới Thủ Vân Đại Lục, lòng lang dạ sói của Dung Thiên Cực liền dần dần bộc lộ, hắn phái người khống chế các học viên của Khung Thiên Học Viện, sau đó dùng điều đó uy h.i.ế.p các thế lực lớn.”

“Buộc các thế lực lớn thần phục với Xích Tiêu Thần Phong Điện của hắn. Đại bộ phận tiểu thế lực đều đầu phục Xích Tiêu Thần Phong Điện, còn Hoàng tộc, Mạch Châu Đảo, và Sóc Cung của chúng ta đương nhiên không chịu.”

“Mà Thiên tộc thì đã sớm đạt thành liên minh với Xích Tiêu Thần Phong Điện.”

 

Nói đến đây, ngữ khí Lôi Ngạo trở nên phẫn nộ.

“Vì thế bọn họ thừa lúc Đế Tôn, tiền bối của tông môn, và tộc trưởng Hoàng Phủ Hạo của Hoàng tộc không có mặt, phát động tấn công chúng ta. Cuộc chiến đấu gay gắt này kéo dài gần một tháng, cuối cùng chúng ta vẫn thất bại.”

“Bởi vì rất nhiều tiểu thế lực hợp lại với nhau, không ngừng tấn công mấy thế lực lớn của chúng ta, chúng ta căn bản không thể chống đỡ được cuộc chiến tiêu hao lớn như vậy, hơn nữa rất nhiều tổ chức tiểu thế lực đều là vì hậu bối của họ bị Xích Tiêu Thần Phong Điện bắt cóc nên không thể không tấn công chúng ta…”

Lôi Ngạo dừng lại một chút, thần sắc cô đơn nói: “Hiện tại, Sóc Cung, Mạch Châu Đảo, Hoàng tộc đều luân hãm. Vân Bằng dẫn theo những người còn lại trốn thoát, còn thuộc hạ một mình tới Thủ Vân tìm các ngươi, nhưng thuộc hạ trong quá trình tới, đã bị vây sát.”

Vân Tranh cùng các bạn nhỏ nghe vậy, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng hơn.

Xem ra, Dung Thiên Cực đã sớm có dự mưu.

Khó trách hắn ngay từ đầu đã không đi sứ Thủ Vân, hóa ra là đ.á.n.h chủ ý này. Nếu cường giả đi sứ càng nhiều, chỉ sợ Khung Thiên luân hãm càng sớm hơn.

Mộ Dận ngẩng đầu, “Chẳng lẽ lão gia hỏa này muốn thống nhất đại lục?”

Chung Ly Vô Uyên nhíu mày nói tiếp, “Chỉ sợ hắn không chỉ đơn thuần muốn thống nhất đại lục.”

Mạc Tinh lạnh lùng nói: “Loại người này căn bản không xứng làm phụ thân của Dung ca! Chúng ta hiện tại liền trở về, tự tay đ.â.m c.h.ế.t Dung Thiên Cực.”

“Đừng vội.” Ngữ khí Vân Tranh trầm xuống vài phần, lập tức làm mọi người ở đây im lặng, nàng như suy tư gì mà ‘nhìn’ về phía các Thiên Kiêu đang té xỉu trên boong tàu, trong đầu hiện lên một ý niệm.

Chỉ nghe nàng nói: “Chúng ta tạm thời đừng tiến vào Đế Đô, quay đầu chạy.”

Úc Thu nghe vậy, lập tức suy đoán được vài phần, hắn gật gật đầu.

“Được, ta lập tức quay đầu.”

Úc Thu đi lên điều khiển linh thuyền, chạy theo hướng ngược lại với Đế Đô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Tranh nói kế hoạch của nàng cho các bạn nhỏ, mọi người đều tán thành cách làm này, dù sao chỉ dựa vào sức lực của mấy người bọn họ khó có thể đối kháng với đại bộ phận thế lực của một đại lục.



Đến buổi tối, các Thiên Kiêu lần lượt tỉnh lại.

“Tỉnh rồi?” Một giọng nói cố ý khàn khàn truyền đến.

“Ta dựa!”

Tư Mã Huân kinh hãi nhìn nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, một khuôn mặt phóng đại, sợ tới mức hắn run rẩy cả người.

Đợi nam tử trẻ tuổi hơi lùi đầu ra sau, Tư Mã Huân mới rốt cuộc nhận ra người tới.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, “Tinh ca, ngươi đây là… làm gì vậy? Suýt làm ta sợ c.h.ế.t rồi!”

Mạc Tinh cười cười nói: “Không có gì, chỉ là phát hiện lúc ngươi hôn mê có hơi xấu, nên đặc biệt tới xem thôi.”

Mắt Tư Mã Huân trợn tròn.

Vân Vũ

Đây là công kích nhân thân!

Hắn phong thần tuấn lãng, sao có thể xấu? Mạc Tinh khi nào trở nên vô vị như vậy?

Các Thiên Kiêu khác cũng lần lượt tỉnh lại, bọn họ lập tức nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đã rời khỏi Vứt Bỏ Đại Lục, trở về Thủ Vân Đại Lục, trong lòng không khỏi vui mừng.

“Chúng ta trở về rồi!”

“Cuối cùng chúng ta cũng đã tìm được đường sống trong chỗ chết!”

Trong lúc họ đang hưng phấn kích động, lại có vài người vô cùng trầm mặc, khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn tại của họ.

Vũ Văn Chu thăm dò hỏi: “Vân đạo hữu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Vân Tranh hơi mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta đã cứu các ngươi một lần, các ngươi có phải nên trả lại ta một lần ân tình không?”

Lời này khiến sự chú ý của mọi người đều đặt vào nàng.

Một dự cảm vi diệu dâng lên trong lòng.

Phàn Ngọc Nhi cười cười, “Ta liền thích ngươi trực tiếp như vậy, ân cứu mạng lẽ ra phải trả, chỉ cần không phải chuyện thương thiên hại lí, ngươi cứ việc nói, ta Phàn Ngọc Nhi đều đồng ý.”

“Tại hạ cũng vậy.” Vũ Văn Chu mỉm cười.

Mộ Dung Hành chắp tay hướng nàng, “Nếu không có Vân đạo hữu ngươi, chúng ta căn bản đã không trở về được, ngươi cứ việc nói.”

Thần sắc Phượng Nguyên Tiêu hơi liễm, “Ngươi nói đi.”

Các Thiên Kiêu khác cũng lần lượt tỏ thái độ, đều bày tỏ mình nguyện ý giúp đỡ.

Vân Tranh ‘nhìn’ họ, ngữ khí bình thản nói: “Khung Thiên Đại Lục hiện giờ bị một thế lực chiếm cứ, thế lực đó rất khổng lồ, cho nên chúng ta cần các ngươi giúp đỡ, đi giải cứu một số người. Con đường phía trước nguy hiểm, ta hy vọng các ngươi suy xét rõ ràng, đương nhiên, các ngươi cũng có quyền từ chối.”

Các Thiên Kiêu Khung Thiên nghe được lời này, thoáng chốc lộ ra vẻ kinh ngạc.

Khung Thiên Đại Lục bị thế lực nào chiếm cứ?!

Ánh mắt Vũ Văn Chu khẽ động, hắn liếc nhìn xung quanh, phát hiện thiếu Đế Tôn, Thanh Phong, Mặc Vũ ba người, nhưng lại có thêm một nam nhân trẻ tuổi hơi thở gầy yếu (Lôi Ngạo), trong lòng hắn thực sự nghi hoặc.

Hắn đầu tiên hỏi một câu: “Xin hỏi, Đế Tôn đâu?”

Nếu có cường giả như Đế Tôn, căn bản không cần những người này của họ giúp đỡ, nhưng lại trùng hợp là Đế Tôn không thấy đâu.

Điều này rất khó khiến người ta không nghi ngờ.