Đề Nội Đôn đánh giá Cung Thiên Tuyết một lượt, sau đó hỏi: “Ngươi xác định ngươi lên trước?”
Cung Thiên Tuyết gật đầu, “Xác định.”
“Vậy đến đây đi!” Trên khuôn mặt râu ria xồm xoàm của Đề Nội Đôn không rõ biểu cảm, hắn giơ tay ngoắc một cái về phía Cung Thiên Tuyết.
Cung Thiên Tuyết nhẹ nhàng nhảy lên, trong tay ngưng tụ mũi tên nước hệ Thủy nguyên tố bay về phía Đề Nội Đôn.
Hô hô hô!
Vô số mũi tên nước đ.â.m về phía Đề Nội Đôn, ai ngờ hắn chân phải lùi lại nửa bước, bỗng chốc quay người đi vào giữa đám u linh, trong miệng cười ha ha hô to: “Ha ha ha, mau tới truy yêm a!”
“Đuổi kịp yêm, yêm liền đánh nhau với ngươi!”
Cung Thiên Tuyết toàn thân hóa đá.
Vân Tranh và những người khác đầy vạch đen: “…”
Cung Thiên Tuyết hoàn hồn, nhìn tên u linh thô kệch đang ẩn mình sau mấy con u linh khác, sắc mặt có chút nghẹn khuất.
“Các hạ vì sao phải trêu đùa ta như vậy?”
Đề Nội Đôn âm u thò nửa cái đầu ra, hừ lạnh một tiếng nói: “Đây là quy tắc của tộc yêm, các ngươi phải nhập gia tùy tục! Muốn đánh một trận với yêm, ngươi phải đụng được vào yêm, bằng không thì cút sang một bên đi!”
Hắn dừng lại một chút, rồi lại nhìn các thiên kiêu khác nói: “Các ngươi ai có thể đụng vào yêm, yêm liền đánh với các ngươi, đánh thắng liền tặng lệnh bài cho các ngươi.”
Các thiên kiêu thần sắc khác nhau.
“Xin hỏi các hạ, chúng nó… có ra tay không?” Vũ Văn Chu mỉm cười hỏi, ánh mắt hắn kiêng kỵ quét một vòng, không đếm xuể u linh đang vây kín họ.
“Sẽ không.” Đề Nội Đôn không chút do dự trả lời, trong lòng thầm nghĩ một câu, những tiểu linh linh sẽ chỉ ra chân quấy rối họ thôi.
Có được câu trả lời trực diện của Đề Nội Đôn, sự do dự của các thiên kiêu giảm bớt hơn nửa, nhưng vẫn còn đề phòng, dù sao thì lòng đề phòng người khác là không thể thiếu.
Vũ Văn Chu nghiêng đầu ăn ý nhìn Phàn Ngọc Nhi một cái, hai người đồng thời vận khởi linh lực bay về phía Đề Nội Đôn.
Ân Cẩm Sắt ánh mắt hơi ngưng, lập tức đuổi theo.
Thấy thế, Mộ Dung Hành, Phượng Nguyên Tiêu, Du Phù Nguyệt, Cung Ly Uyên và những người khác đồng thời đuổi theo.
Mà Cung Thiên Tuyết phát hiện mình đã mất đi tiên cơ, sắc mặt không khỏi trầm xuống vài phần, nàng lập tức đuổi theo họ.
Điều khiến người ta kinh ngạc là, Đề Nội Đôn hắn ta lại huyễn hóa ra mười thân thể u linh giống hệt nhau, chạy trốn về bốn phương tám hướng.
Phàn Ngọc Nhi nhíu mày, “Cái nào là thật?!”
Vũ Văn Chu nói: “Không rõ, lực lượng của u linh rất mơ hồ, tạm thời không phân biệt được.”
Ân Cẩm Sắt và những người khác thấy thế, cũng do dự một khoảnh khắc, cuối cùng quyết định tách ra truy đuổi.
Giọng nói thô tục kia chợt gần chợt xa, “Mau tới truy yêm a! Nếu các ngươi là tiểu u u của yêm thì tốt rồi…”
Các thiên kiêu sử dụng tốc độ nhanh nhất, truy đuổi mười thân thể u linh của Đề Nội Đôn. Mà trong quá trình truy đuổi, khó tránh khỏi va phải những u linh khác đang xem kịch, nhưng khi họ phát hiện mình có thể xuyên qua thân thể u linh, họ càng thêm không kiêng nể gì.
Trực tiếp lơ đi sự tồn tại của lũ u linh, xông bừa.
Vân Tranh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt di chuyển, quả nhiên đúng như lời Lão Mông Đôn đã nói, họ cần thu thập tư liệu của các thiên kiêu.
Trò ‘đuổi bắt’ này chẳng qua là muốn cho các thiên kiêu bất tri bất giác xuyên qua các u linh, và trong khoảnh khắc xuyên qua đó, họ đã bị lũ u linh ‘cảm thụ’ được hồn lực mạnh yếu.
Nghe như nói lảm nhảm, nhưng quả nhiên cao minh.
Mười thân thể của Đề Nội Đôn đều là phân thân của hắn, và trong đó ba cái phân thân lần lượt chứa lệnh bài đen, trắng, vàng kim.
Trong số các thiên kiêu, chỉ có Phượng Nguyên Tiêu, Cung Thiên Tuyết, Cung Ly Uyên ba người có thể dùng đồng thuật nhìn thấy ảo diệu trong đó. Phượng Nguyên Tiêu và Cung Thiên Tuyết đang truy đuổi phân thân chứa lệnh bài vàng kim, còn Cung Ly Uyên thì truy phân thân chứa lệnh bài màu trắng.
Vân Tranh truyền âm cho nhóm Phong Hành Lan: “Cố gắng đừng chạm vào những con u linh đó. Phân thân ở phía ngoài cùng bên trái có lệnh bài vàng kim, phân thân thứ ba từ phải sang có lệnh bài trắng, phân thân thứ tư từ trái sang có lệnh bài đen.”
“Hiểu rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dặn dò xong, Vân Tranh và các bạn nhỏ lập tức tản ra đi về bốn phương tám hướng.
Vân Tranh chạy về phía phân thân của Đề Nội Đôn có lệnh bài vàng kim, các bạn nhỏ cũng đuổi theo các phân thân chứa lệnh bài đen, trắng.
“Ha ha ha ha ha ha…”
“Các ngươi mau tới truy yêm a! Các ngươi thật sự quá chậm, còn chậm hơn cả tiểu linh linh của yêm!”
Mười phân thân của Đề Nội Đôn đều nói cùng một câu, vang lên trong không gian biển sao này, nghe đặc biệt ma mị.
Tốc độ của Đề Nội Đôn rất nhanh, thân là tộc trưởng u linh, hắn tự nhiên có lợi thế tốc độ khác hẳn so với các u linh khác. Hắn bay một cái gần như đã cách xa vạn dặm, làm các thiên kiêu đuổi theo thở không ra hơi.
Vốn dĩ những thiên kiêu bị trọng thương còn chưa hoàn toàn hồi phục, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt. Một bộ phận thiên kiêu trực tiếp dừng lại không động đậy nữa.
Kết quả ngay sau đó—
Một trong các phân thân của Đề Nội Đôn bay tới trước mặt họ, ánh mắt khiêu khích ngoắc ngón tay về phía họ, rồi lại quay lưng về phía họ, chu m.ô.n.g to ‘phốc’ một tiếng đánh rắm.
Âm thanh vang dội lạ thường, luồng gió rắm đó trực tiếp thổi méo cả mặt họ.
“A a a!!!”
Các thiên kiêu la hét không ngừng, khuôn mặt tràn ngập giận dữ vặn vẹo, trừng mắt nhìn chằm chằm Đề Nội Đôn, điên cuồng nhào tới!
“Yêm tặng cho các ngươi món quà đầu tiên.” Phân thân của Đề Nội Đôn cười hắc hắc, tuân thủ suy nghĩ ‘tốt thì nên thu’, sau đó nhanh chóng bay đi.
“Ta muốn g.i.ế.c ngươi!!!”
Các thiên kiêu tức đến nỗi không thở được, cũng không thấy mệt, chạy theo sau phân thân của Đề Nội Đôn.
________________________________________
Mà giờ phút này, những người ở bên ngoài bí cảnh, khóe miệng giật giật.
Chưa bao giờ thấy u linh nào mặt dày vô sỉ đến thế!
Cũng không biết vì sao ba khối lệnh bài đen, trắng, vàng kim lại đặt trên người hắn?
Có người sắc mặt vi diệu hỏi: “Đây thật là u linh tộc được ghi lại trong sách cổ sao? Chẳng lẽ đây không phải là u linh giả do các vị Thái Thượng Lão Tổ tạo ra?”
“Ta cảm thấy có khả năng. Ta nhớ rõ trên sách cổ ghi: U linh nhất tộc, tự do ngoài thế gian, phẩm tính dịu ngoan khiêm tốn…”
Mọi người nghe được ‘phẩm tính dịu ngoan khiêm tốn’, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía lũ u linh trên màn hình tinh thạch, chúng nó đang cười ha ha.
Vân Vũ
Mọi người: “…” Sách cổ lừa người à?!
________________________________________
Vân Tranh đuổi theo một lúc, sắc mặt tái nhợt dừng lại, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Nàng nâng tay áo lên lau mồ hôi mỏng trên trán.
Nàng lẩm bẩm nhỏ giọng: “Thật khó đuổi, chạy cũng quá nhanh.”
Đúng lúc này, phân thân của Đề Nội Đôn có lệnh bài vàng kim xuất hiện trước mặt nàng. Hắn dùng cánh tay thô kệch chống nạnh cười lớn, trông có vẻ buồn cười. Chỉ nghe hắn cười hắc hắc nói: “Yêm ngay trước mặt ngươi, có bản lĩnh thì ngươi tới truy yêm a!”
Hắn vừa định làm động tác khiêu khích, thì lại đột nhiên bất ngờ đối diện với đôi huyết đồng của Vân Tranh.
Ngay sau đó, hắn mất đi thần trí trong chốc lát.
Khi khôi phục lại, thiếu nữ Nhân tộc trước mắt đã biến mất, lồng n.g.ự.c cảm thấy bất thường. Hắn sắc mặt kinh biến, giơ tay sờ ngực, phát hiện…
Lệnh bài vàng kim không còn!
Đôi mắt Đề Nội Đôn trợn cực lớn, ánh mắt lập tức tìm kiếm vị trí của Vân Tranh, sắc mặt giận dữ gào lên: “Đồ ăn trộm!”