Đệ Nhất Đồng Thuật Sư

Chương 994: Khí Nuốt Vạn Dặm



“Vân Quân Việt đã xảy ra chuyện?!”

Đế Niên không kìm được nhăn mày, “Lam Nhi, muội nói cho ca biết, trong khoảng thời gian này các muội vẫn luôn thần thần bí bí, rốt cuộc là vì cái gì?”

Đế Lam ngước mắt đối diện với đôi mắt ẩn chứa lo lắng của Đế Niên, khuôn mặt thanh nhã của nàng không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào, từ từ lắc đầu.

“Ca, trông chừng Tranh Nhi, ta đi mấy ngày rồi sẽ trở lại, có việc nhất định phải đưa tin cho ta.”

Dứt lời, hai mắt Đế Lam trong nháy mắt biến thành huyết đồng đỏ đậm, nàng dùng đồng thuật phá vỡ hư không, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, thân ảnh của nàng hoàn toàn ẩn vào trong hư không.

Đế Niên sắc mặt biến đổi, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.

Là hắn, một người làm ca ca, quá yếu, một chút cũng không thể giúp được muội muội mình. Hiện tại hắn chỉ có thể trông chừng Tranh Nhi, sự vô năng của hắn mới có thể giảm bớt một chút.

Lúc này, trên đài cao, Phượng gia chủ đã sớm nhận ra Đế Lam rời đi. Hắn liễm mi suy nghĩ sâu xa, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Đế Lam rời đi cũng không khiến quá nhiều người chú ý.

Bên kia.

Một nơi trên Thủ Vân đại lục, một người đàn ông mặc bộ áo bạc toàn thân đầy thương tích. Hắn bị sáu cường giả không rõ thân phận phá tan sương mù bao vây.

Sáu vị cường giả này tỏa ra hơi thở đủ để nghiền nát Chí Tôn cảnh, trên mặt họ mang mặt nạ mạ vàng, mặc y phục màu đen thống nhất. Trên mu bàn tay ẩn hiện một đồ án đằng lang xanh đen, con đằng lang ấy sống động như thật, hung thần bức người.

Vân Vũ

Tên hắc y nhân cao gầy dẫn đầu ngước mắt nhìn chằm chằm Vân Quân Việt bị trọng thương, trong tay hắn nắm một viên mắt đen trắng giống như thủy tinh. Hắn dùng lòng bàn tay bâng quơ vuốt ve, chỉ nghe hắn cười lạnh nói: “Thì ra ngươi đã sớm biết chúng ta muốn tới nơi này, nên cố ý dùng Sương mù chi mắt để ngăn cản chúng ta phải không?!”

“Sương mù chi mắt này quả thật quý giá, nhưng ngươi có biết không? Nó được lưu truyền từ bên chúng ta. Muốn dùng loại đồ chơi này để ngăn cản chúng ta…”

“Quả thực ngu ngốc không ai bằng!”

Tên hắc y nhân dẫn đầu nói đến đây, giọng nói như mưa đá rơi xuống. Hắn bỗng chốc hung hăng ném viên Sương mù chi mắt vào trán Vân Quân Việt!

Vân Quân Việt đột nhiên giơ tay, tiếp được viên Sương mù chi mắt ấy. Lòng bàn tay truyền đến một trận đau thấu xương, bàn tay hắn gần như bị viên Sương mù chi mắt xuyên thủng.

Tên hắc y nhân dẫn đầu cười lạnh một tiếng, ngay sau đó phân phó:

“Giết hắn.”

Giọng nói vừa dứt, liền có một tên hắc y nhân bước ra, tấn công về phía Vân Quân Việt.

Oanh!

Lực lượng của hắc y nhân cường hãn khủng bố, vừa ra tay đã có khí thế bẻ gãy nghiền nát, khiến cây cối bốn phía đều ầm ầm vỡ vụn.

Vân Quân Việt sắc mặt ngưng trọng, liên tục lùi lại mấy bước, trong tay một lần nữa triệu hồi ra một cây búa bạc to lớn. Hai tay ngưng tụ lực lượng vào búa bạc, đột nhiên vung về phía hắc y nhân!

Phanh!

Hai luồng lực lượng chạm vào nhau, núi sông rung chuyển!

Tên hắc y nhân dẫn đầu thấy thế, khóe môi lộ ra vài phần châm chọc, sau đó nói: “Chúng ta đi trước cùng bọn họ hội hợp.”

“Vâng, chủ thượng.” Mấy tên hắc y nhân khác lập tức cung kính đồng ý.

Đúng lúc tên hắc y nhân dẫn đầu muốn xé rách hư không rời đi, đột nhiên nhận thấy một luồng khí lưu phá vỡ hư không từ bên trái truyền đến. Hắn nhanh chóng lách mình tránh khỏi ‘trọng vật’ kia.

‘Phanh’ một tiếng, cây búa bạc nặng nề nện xuống đất.

Vị chủ thượng kia lập tức nghiêng đầu nhìn sang, vừa lúc đối diện với đôi mắt lạnh băng của Vân Quân Việt. Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn mang theo một chút vết máu, chỉ nghe hắn ngữ khí đanh thép nói:

“Muốn rời đi? Trước tiên phải bước qua t·h·i t·h·ể ta.”

Vị chủ thượng dẫn đầu hoàn toàn không coi hắn ra gì, không kìm được cười nói: “Ngươi cho rằng chỉ bằng thực lực của ngươi, có thể giữ được chúng ta?!”

Vân Quân Việt lau vết m.á.u trên khóe miệng, sau đó hơi tà tứ cười nói: “Xem thường đối thủ là điều tối kỵ trong binh pháp.”

Vị chủ thượng kia híp mắt, trong lòng thật sự chán ghét nụ cười của hắn.

Hắn phất tay, ra lệnh cho mấy tên hắc y nhân khác cũng cùng nhau xông lên, thề phải xử lý Vân Quân Việt này! Tránh để hắn ở đây chướng mắt.

Vân Quân Việt nhìn mấy tên hắc y nhân sắp tấn công tới, lực lượng trên người lập tức bùng nổ, cho đến khi đạt tới Chí Tôn cảnh hậu kỳ.

Phanh!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cự búa màu bạc va chạm với lực lượng của họ, luồng sức mạnh còn lại khiến khu vực này bị tàn phá thành một đống phế tích. Không đến vài hiệp, nơi đây gần như không còn một ngọn cỏ.

Với sức một mình Vân Quân Việt, căn bản không thể ngăn cản sự tấn công của mấy tên hắc y nhân thần bí này, bởi vì thực lực của họ đã vượt quá Chí Tôn cảnh!

Mười mấy hiệp khiến lực lượng trong cơ thể Vân Quân Việt thiếu hụt.

Lúc này, một thanh trường kiếm lấy góc độ xảo quyệt đ.â.m tới cổ Vân Quân Việt.

Keng!

Một tiếng vang giòn giã, chỉ thấy một người phụ nữ trống rỗng xuất hiện, hai ngón tay kẹp lấy thanh trường kiếm, sau đó dứt khoát bẻ gãy. Cùng lúc đó, người phụ nữ bỗng chốc nâng chân dài, rồi đá mạnh vào cằm tên hắc y nhân!

“A!”

Tên hắc y nhân kia đau đớn kêu lên một tiếng, cằm bị đá trật khớp, tấm mặt nạ mạ vàng cũng lung lay sắp rớt.

Vân Quân Việt nhìn bóng lưng quen thuộc của người phụ nữ, không kìm được mở miệng nói: “Lam Nhi…”

Ánh mắt Đế Lam liếc qua vết thương của hắn, càng thêm lạnh lùng, nàng ngắt lời: “Ta xử lý bọn chúng trước đã!”

Vân Quân Việt: “…”

Vị chủ thượng kia thấy người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện, trong lòng sinh ra kiêng kỵ, ánh mắt chợt sâu thẳm. Xem ra họ là một nhóm.

“Giết bọn họ cùng nhau!”

Theo giọng nói vang lên, mấy tên hắc y nhân trong khoảnh khắc lao về phía Đế Lam.

Tay phải Đế Lam trong nháy mắt huyễn hóa ra một thanh trường kiếm.

Nàng ánh mắt như đuốc nhìn chằm chằm mấy tên hắc y nhân, lực lượng trong cơ thể nhanh chóng bùng nổ, vượt qua cả Chí Tôn cảnh hậu kỳ để tới Đại Viên Mãn.

Vung kiếm mà ra, khí nuốt vạn dặm!

Oanh!

Một tiếng nổ vang, khiến sắc mặt vị chủ thượng giấu dưới mặt nạ biến đổi.

________________________________________

Bên trong bí cảnh khảo hạch.

Tất cả các thiên kiêu đều đang nỗ lực tìm kiếm lệnh bài, mà lúc này Vũ Văn Chu và những người khác bị nhốt trong biển sao u linh cũng rốt cuộc được ‘phóng thích’ ra.

Sau khi họ rời khỏi biển sao u linh, Lão Mông Đôn lam tóc thần sắc khó lường nhìn chằm chằm bình tinh thể trong tay. Trong bình chứa một khối huyết nhục, chính là thứ hắn xé từ cánh tay Vân Tranh.

Đề Nội Đôn và những lũ u linh khác tò mò vây quanh, sôi nổi hỏi:

“Trưởng lão, đây là cái gì?!”

“Di, đây là khí vị của vị thiếu nữ Nhân tộc kia.”

“Trưởng lão, ngài vì sao lại cất miếng huyết nhục này vào trong bình? Có lợi gì sao?”

Đề Nội Đôn vẻ mặt phẫn nộ quát: “Nếu lần sau làm yêm gặp lại tên ăn trộm này, nhất định phải bẻ xuống cái đầu nhỏ của nàng, lại xé rách cả tay chân nàng!”

Lão Mông Đôn trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Câm miệng! Đây chính là… Thánh vật!” Lời còn chưa nói xong, sắc mặt Lão Mông Đôn khẽ biến, nuốt lời nói trở vào. Nơi này còn có người bên ngoài ‘giám sát’, nên nói chuyện phải hết sức cẩn thận.

“Là cái gì?” Đề Nội Đôn nghi hoặc truy hỏi.

Lão Mông Đôn tức giận liếc hắn một cái, sau đó ôm bình tinh thể, một mình một u linh bay đi.