Người khác không biết, nhưng Kiều Linh San và Phong Diệp thì hiểu rõ tính khí ngựa chạy không thắng miệng của Vân Nhàn, hai người vội vây lại:
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Không sao.” Vân Nhàn thều thào: “… Chỉ là, đột nhiên nghĩ ra một cách.”
Kiều Linh San nhíu mày thật chặt: “Cách gì? Cách gì vậy?”
“Yên tâm, đừng suy nghĩ nhiều.” Vân Nhàn, thân tàn chí kiên, được đỡ về nghỉ ngơi bên cạnh, còn không quên trấn an Kiều Linh San: “Tuyệt đối rất âm hiểm.”
Kiều Linh San: “……”
Nàng ta đột nhiên lại không muốn biết nữa.
Vì sự cố vừa rồi, Vân Nhàn nhường tiểu mã cho Phong Diệp, còn mình thì mềm nhũn nằm trong xe ngựa của Tiết Linh Tú.
Vẻ mặt vô cùng bình yên.
Lúc này đã là đêm khuya trong bí cảnh, đoàn người đang gấp rút tiến về dãy núi nơi Tuyết Hiêu Hầu chiếm đóng.
Dù là xe ngựa tạm thời, nhưng bên trong rất rộng rãi, đủ cho ba người ngồi thoải mái. Trong khoang còn phảng phất mùi hương nhàn nhạt. Không, dường như không phải mùi hương đốt, Vân Nhàn cẩn thận ngửi, mới nhận ra là mùi hương từ quần áo của Tiết Linh Tú thanh nhã, thấm sâu mà không tan.
Tu sĩ vốn đã không cần ăn uống gì, lại càng không dễ bị bẩn, huống hồ cả nhà Vân Nhàn đều là kiếm tu, mẫu thân Tiêu Vu càng không đời nào dùng loại đồ này. Vân Nhàn hít sâu một hơi, chỉ ngửi thấy mùi của tiền.
Người có tiền đúng là đáng sợ, chuyện gì cũng làm được.
“Tẩu hỏa nhập ma?” Tiết Linh Tú cách lớp khăn lụa nhẹ, dùng đầu ngón tay đặt lên cổ tay Vân Nhàn, hơi hơi ngước mắt, giọng nói mang vẻ khó lường: “Chỉ e không phải đâu.”
Vân Nhàn đổi sang tư thế dễ chịu hơn, liếc nhìn chiếc khăn che mặt, cười hào sảng: “Tiết huynh không cần ngại chuyện nam nữ, bắt mạch trực tiếp là được.”
Tiết Linh Tú: “Ta chỉ cảm thấy… không được sạch sẽ.”
Vân Nhàn: “?”
Cô còn chưa đủ sạch sẽ à?! Lúc vào đây còn đặc biệt để Kiều Linh San rửa mặt với rửa tay đấy!!
Bất quá, tuy Tiết Linh Tú hay thích đ.â.m chọc và nói năng mỉa mai, nhưng với vai trò y tu thì lại rất đáng tin cậy. Không chỉ đáng tin, mà còn dường như trở thành một người khác khi cầm lấy bộ kim châm trị thương kia.
So với bình thường thì đúng là như khác nhau giữa gió xuân ấm áp và gió âm độc của nghĩa địa.
“Thất tinh suy yếu, trung mạch linh hư. Nếu rơi vào trạng thái này lúc chiến đấu, sẽ rất phiền phức.” Tiết Linh Tú bắt mạch xong, ném chiếc khăn sang một bên, giọng ôn hòa: “Trước tiên hấp thu một ít linh lực. Nhớ kỹ, dùng một nửa mức độ bình thường là được, kinh mạch của ngươi vừa chịu kéo mạnh, hiện giờ không thể gánh thêm sức ép. Nào, duỗi tay.”
Lời này là nói với Vân Nhàn. Nàng ngoan ngoãn duỗi tay phải ra.
Tay cô màu hơi tối hơn mặt một chút, lại còn thô ráp thấy rõ.
Tiết Linh Tú liếc một cái: “Cả hai tay luôn.”
Vân Nhàn vì thế đưa hai tay lại gần nhau, sau đó nhìn thấy Tiết Linh Tú tùy tiện lấy từ nhẫn trữ vật ra một đống linh thạch thượng phẩm đủ màu sắc rồi đặt vào lòng bàn tay nàng. Hắn dùng giọng như đang dỗ trẻ con ăn kẹo, phẩy tay nói: “Đi đi.”
“?” Vân Nhàn khựng lại một lúc: “Cho ta thật à?”
“Không thì sao?” Kim châm vừa thu lại, thái độ của Tiết Linh Tú lập tức không còn tốt lành gì, hắn cau mày đầy khó chịu, “Chẳng lẽ ở đây còn có ai khác?”
Vân Nhàn: “……”
Nàng siết chặt đống linh thạch trong tay, lần đầu tiên trong đời vì việc mình lợi dụng người khác mà cảm thấy chút ít hổ thẹn.
Thật ra thì, người có tiền… cũng không hẳn đều là người xấu.
Tiết Linh Tú hoàn toàn không ngờ, hợp tác còn chưa bao lâu, chính mình đã phải chữa bệnh cho người ta. Mới vừa rồi còn có chút phiền phức trong lòng, nhìn thấy Vân Nhàn ngồi một chỗ, cầm linh thạch mà còn chưa đi, chỉ đành nhẫn nại hỏi: “Còn gì nữa?”
Vân Nhàn vuốt ve linh thạch, chậm rãi hấp thu linh khí, nằm dựa mềm oặt lên đệm, đột nhiên hỏi: “Tiết huynh quen biết Trọng Trường Nghiêu thế nào? Có bao giờ cảm thấy hắn hơi kỳ lạ không?”
“Trọng Trường Nghiêu?” Tiết Linh Tú hơi nhíu mày, “Ngươi với hắn đều là người Đông Giới, sao không tự hỏi hắn đi?”
Vân Nhàn thành thật đáp: “Tại quan hệ không tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cũng thật là ngay thẳng.” Tiết Linh Tú khẽ cười.
Trong lúc hai người trò chuyện, đoàn người đã gần đến dãy núi tuyết xa xa. Địa hình trong bí cảnh vốn không theo lẽ thường, rõ ràng trước đó còn là hoang mạc u ám vắng vẻ, chớp mắt đã biến thành mặt đất phủ đầy băng tuyết lạnh buốt xương.
Mọi người lặng lẽ tiến bước dưới bầu trời đen kịt như mực, dần vượt qua chân núi.
“Ta, Vân Nhàn, vẫn luôn đối xử chân thành với người khác.” Dưới bầu trời đêm u tối, mắt Vân Nhàn lại lấp lánh như có ánh sao. Nàng xoay người, ngồi thẳng dậy: “Tiết huynh không định hỏi ta vừa rồi vì sao lại ‘tẩu hỏa nhập ma’ sao?”
Tiết Linh Tú liếc ra ngoài cửa xe, thản nhiên đáp: “Cũng như câu hỏi trước của ngươi, ta thấy không quan trọng.”
Hắn vốn chẳng bận tâm Trọng Trường Nghiêu không phục mình, cũng chẳng để ý đối phương có thật lòng muốn Nam Giới đoạt giải nhất hay không. Miễn là đối phương có mục đích, hắn sẽ có cách kiềm chế. Đôi bên đều là hư tình giả ý, lợi dụng lẫn nhau, đâu cần câu nệ tiểu tiết?
Chỉ là… Vân Nhàn này, sao lại cứ dây dưa mãi với hắn? Mới gặp hôm nay, mà nói chuyện cứ như thân quen lắm.
Vân Nhàn hấp thu xong hết linh thạch, phủi lớp bột mịn còn sót trong tay, nói: “Tiết huynh yên tâm, ta không giống Trọng Trường Nghiêu.”
Ồ? Là đang tỏ lòng trung thành? Tiết Linh Tú cười lạnh trong lòng, hỏi lại: “Thật sao?”
Vân Nhàn đáp tỉnh queo: “Ta là thật tâm muốn lợi dụng huynh.”
Tiết Linh Tú: “…………”
Hả?
Hắn có phải bị bệnh gì rồi không, lỗ tai có vấn đề à??
Đúng lúc đó, rèm xe bị người khác vén lên. Tiết Linh Tú vừa định nhíu mày, thì nghe một cao thủ truyền âm bí mật với giọng hơi hoang mang: “Tiết công tử, chúng ta đã đến sườn núi, nhưng có vẻ đàn Tuyết Hiêu Hầu kia vẫn chưa nghỉ ngơi, dường như đang tiến hành một nghi thức nào đó.”
“Nghi thức?” Tiết Linh Tú nói nhỏ, “Không được manh động. Tạm thời dừng lại tại đây.”
Cao thủ nhận lệnh, lập tức rút lui.
Nam Cung Tư Uyển
Vân Nhàn cũng không khách khí, chui dậy vén rèm xe, quả nhiên, trong khung cảnh núi tuyết trắng xóa, nàng thấy đàn Tuyết Hiêu Hầu. Giống như ghi chép trong thoại bản, bầy khỉ có đủ lứa tuổi, tu vi đều tầm Kim Đan sơ kỳ, có đực có cái, có khỉ mẹ bế con nhỏ, đi đâu cũng ba con trở lên, ngay cả khỉ lính tuần tra cũng đi thành cặp, không bao giờ đơn độc.
Nếu gặp địch bất ngờ, bọn chúng có thể nhanh chóng xây dựng trận pháp sóng âm để phòng ngự.
Hiển nhiên, đàn khỉ này đã có trí tuệ nhất định, ngoài việc không nói được tiếng người thì hành vi và giao tiếp chẳng khác gì nhân loại.
Hiện tại toàn núi phủ đầy lông trắng, đông nghịt như vỡ tổ, giống như cả đàn đang tham gia một đại sự nào đó.
Chẳng lẽ bầy Tuyết Hiêu Hầu cũng dậy sớm đi… chợ bán thức ăn?
Trọng Trường Nghiêu tình nguyện xung phong: “Ta đi điều tra thử trước.”
“Đi đi. Cẩn thận.”
“……”
Giữa bầu không khí kỳ dị lặng ngắt, Vân Nhàn đột nhiên lên tiếng, u sầu hỏi: “Tiết huynh, huynh có biết vì sao kiếm tu lại nghèo vậy không?”
“?” Dù là người có tu dưỡng như Tiết Linh Tú cũng sắp chịu không nổi, “Ngươi sao vẫn chưa xuống xe? Định ngủ trong này luôn à??”
Vân Nhàn vẫn rất thành thật: “Da mặt ta dày.”
“……” Tiết Linh Tú hít sâu, thầm niệm: Đây là bệnh nhân.
“Ngươi nói tiếp đi.”
“Đan tu có thể bán đan dược, phù tu có thể bán phù chú. Cầm phường thì diễn nghệ kiếm tiền, rèn kiếm sư giúp rèn vũ khí. Hòa thượng thì làm pháp sự, chùa chiền còn lo cả ăn ở. Đoán Thể Môn và Đao Tông thì là đầu não gia tộc, có thế lực, có quyền lực.” Vân Nhàn tiếp tục, “Chỉ có kiếm tu là chỉ biết dùng kiếm. Ngoài việc bán sức lao động ra thì chẳng làm được gì. Làm thuê cả tháng chưa chắc đã bằng một lần luyện chế kiếm quý.”
Tiết Linh Tú càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái ở đâu: “Vậy thì sao?”
“Trừ những cao thủ đứng đầu, vũ lực thực ra chẳng đáng giá.” Vân Nhàn nhìn vào khe núi xa xăm, nơi có một con Tuyết Hiêu Hầu đực đang lang thang một mình, trong giọng nói không giấu được sự vui mừng: “May là, ta còn có đầu óc.”
“Ta có một kế… không biết nên kể hay không nên kể?”
Tiết Linh Tú nhìn thấy nụ cười quen thuộc kia, trong lòng bỗng lạnh sống lưng.