Theo quy tắc, trận chiến tranh ngôi giữa Hầu Vương chỉ có thể diễn ra giữa hai con khỉ, không cho phép bên thứ ba tham dự. Cho nên, một khi Lão Hầu Vương biểu hiện rõ ý định của mình, bầy khỉ không thể ngăn cản, chúng chỉ có thể im lặng ngồi xổm trên các thân cây mà quan sát.
Đấm trái, đ.ấ.m phải, đánh nhau loạn cả lên.
Buồn ngủ quá, mệt quá, bao giờ mới đánh xong đây?
Bầy khỉ chẳng nghĩ gì sâu xa, nhưng trong bóng râm phía dưới một tảng đá lớn, cũng có ba người đang âm thầm quan sát.
Tiết Linh Tú đã phát xong mấy ống Ám Ngưng Giao, sẵn sàng sử dụng khi tình thế biến đổi, còn các thành viên khác đã rải rác ẩn nấp dưới chân núi, chuẩn bị bắt đầu kế hoạch.
Bọn họ đang chờ đúng khoảnh khắc bầy khỉ sơ hở nhất.
Chỉ là khỉ đánh nhau nhìn thật chẳng có gì đẹp mắt, bên này tát, bên kia cắn, một đám lông bay tung tóe. Vân Nhàn xem đến buồn ngủ, sắp gật gù, thì đột nhiên nghe thấy Trọng Trường Nghiêu truyền âm đến, giọng đầy tức tối:
“Vân cô nương, ngươi có thể đừng đẩy ta nữa không?!”
Vân Nhàn: “?”
Nàng tập trung nhìn lại, quả thật… đúng là Trọng Trường Nghiêu đang ở bên tay trái nàng. Bảo sao lại bị đẩy, kiếm Thái Bình của nàng ghét hắn đến tận xương tủy, tất nhiên là người đầu tiên không chịu nổi.
Đổi vị trí, Tiết Linh Tú vào đứng giữa. Cùng lúc đó, Lão Hầu Vương cũng rốt cuộc tìm được cơ hội, sử dụng loại dược phẩm đê tiện của loài người, bôi lên mặt Tân Vương chỉ trong nháy mắt, Tân Vương thân hình cứng đờ, mềm nhũn ngã xuống đất, bị Lão Hầu Vương một quyền như tia chớp đánh cho mặt mày bầm dập, hôn mê bất tỉnh.
Thắng.
Oa——
Bầy khỉ gào rú hoan hô như thường lệ.
Lão Hầu Vương… không đúng, bây giờ là “Tân Tân Hầu Vương”, ưỡn n.g.ự.c đầy kiêu hãnh, không chút lưu tình ném luôn kẻ bại trận vào khe suối đen ngòm bên dưới.
Ba người lập tức nghiêm mặt.
Chính là lúc này.
Dưới chân núi, đội của họ phải hành động ngay!
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy.
Từ dưới chân núi đột nhiên vang lên tiếng hỗn loạn long trời lở đất. Núi rung, cây đổ, lờ mờ truyền đến tiếng yêu thú gào thét, lửa khói bốc lên tận trời, âm thanh rung động như thiên binh vạn mã đang ập tới!
“Bắt đầu rồi!… Ơ?”
Vân Nhàn nhìn xuống chân núi, cảm thấy có gì đó không đúng, liền ngửa đầu hỏi:
“Tiết huynh, chúng ta mạnh đến vậy sao?”
Tiết Linh Tú hơi ngập ngừng:
“… Chắc… không?”
Bầy khỉ cũng đã nhận ra dị biến, lập tức hoảng loạn kêu chi chi, đồng loạt nhìn về phía Hầu Vương, chờ lệnh.
Hầu Vương đảo mắt, liếc nhìn tảng đá lớn bên vách núi như đã sắp đặt từ trước liền chi chi chít chít phân phó, chia bầy khỉ thành nhiều tổ nhỏ, phái đi xuống núi.
Trọng Trường Nghiêu bỗng lên tiếng:
“Không đúng.”
Tiết Linh Tú cũng nói cùng lúc:
“Nó để lại người!”
Ngay lúc hai người đồng thời thốt ra câu đó, Hầu Vương lộ ra nụ cười đắc ý mang dáng vẻ con người, môi nhếch lên, đầu lưỡi lộ ra răng nanh loé nước, rồi bất ngờ lao thẳng về phía tảng đá lớn, tốc độ nhanh đến khó tin.
Nó muốn phản công!
Ép nó sao? Mơ đi!
Ngu ngốc nhân loại! Dám khiêu khích uy nghiêm của Vương, Anh Kỳ Quả, và mạng sống của các ngươi, nó muốn tất cả!
Lão Hầu Vương vọt đến với tốc độ cực nhanh, mang theo đám khỉ, chỉ trong chớp mắt đã lao đến tảng đá vừa định nhảy lên tung móng vuốt, liền phát hiện nơi đó trống không, chẳng có một bóng người.
Lão Hầu Vương: “?!” Sao có thể?!!
Nó lộ ra biểu cảm kinh ngạc cực độ, nhanh chóng xoay người nhưng đã quá muộn.
Phía bên kia vách núi, Vân Nhàn nhẹ nhàng tung ba quả Anh Kỳ Quả, giương khóe môi đầy ẩn ý, ánh mắt như cười như không:
“Tiểu Hầu, hôm nay cho ngươi biết thế nào là nhân loại hiểm ác.”
Trúng kế rồi!
Lão Hầu Vương tức giận đến muốn nổ tung, há miệng định gào lệnh, gọi đám khỉ phía dưới trở về nhưng ngay lúc đó, “tách” một tiếng vang nhỏ, Tiết Linh Tú búng ngón tay. Miệng nó há ra mà không phát ra được tiếng nào, giống như bị bóp cổ.
Nó đã biến thành một con khỉ câm!
Vân Nhàn lúc trị liệu cho nó đã bí mật bôi dược chế đặc biệt, bây giờ chính là lúc phát huy tác dụng.
Nam Cung Tư Uyển
Hầu Vương bị câm, hiệu lệnh mất tác dụng, đàn khỉ không đầu, lập tức rối loạn lao về phía ba người vừa lộ diện tấn công loạn xạ. Nhưng tất cả hỗn loạn và sóng âm vô tự đều bị Ám Ngưng Giao cản lại.
Vân Nhàn, nhớ rõ bài học đau thương từ những lần thất bại vì nói nhiều, lần này không nhiều lời vô ích.
Cầm quả xong là lao xuống núi, vừa chạy vừa không quên khoe khoang nhỏ nhẹ:
“Tiết huynh, cái Ma Gân Tán với Thất Thanh Hoàn này dùng tốt ha? Ta bỏ ra một đống tiền đó!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“… Dược hiệu không tệ.”
Tiết Linh Tú chạy theo phía sau, thân pháp nhẹ nhàng, nhưng không nhịn được cau mày:
“Ngươi mua ở đâu vậy?”
Vân Nhàn mặt không đổi sắc:
“Chuyện đó không quan trọng.”
Rốt cuộc mấy chuyện như lén trộm vào Nam Phong Quán để mua hàng lậu, nếu bị người khác biết thì cũng không dễ nghe gì.
Ba người chạy như điên, Trọng Trường Nghiêu ở sau cùng, sắc mặt lại không hề vui, thậm chí còn hơi nghiến răng.
Dưới chân núi, dù có không ít khỉ quay về ứng cứu, nhưng chia lẻ lỏng lẻo, không đủ lực uy hiếp, tất cả đều bị ép lui.
Sắp ra khỏi núi, Tiết Linh Tú thậm chí cảm thấy… chuyện này diễn ra quá thuận lợi, thuận lợi đến mức làm người bất an.
Hắn cau mày:
“Chúng ta có nhiều người đến vậy sao?
Có thể kéo chân bầy khỉ lâu như vậy?”
Trọng Trường Nghiêu cũng nói: “Có chút không đúng……”
Hắn vừa dứt lời, ngay gần đó lập tức có một đạo quang hoa màu tím quen thuộc ập tới, mang theo sát ý cùng khí tức m.á.u lệ trời sinh, đánh thẳng về phía ba người!
Sắc mặt Vân Nhàn lập tức trầm xuống, rút kiếm chắn lại, nhưng vẫn bị chấn động lui ba bước, tay lẫn n.g.ự.c đều tê dại cả một mảng.
Nhìn về phía xa, chỉ thấy vô số Tuyết Hiêu Hầu đã bị đánh ngã nằm la liệt ven đường, một con Ngưu yêu xuất hiện, trên người không mặc gì, đang lần lượt lật từng con khỉ lại, trói chặt chúng nó, liếc mắt nhìn qua một cái, chỉ thấy cả một mảnh trắng xóa lông thú, không đếm xuể số lượng.
Không biết Ma giáo đã phục kích bao lâu, nhưng chiến lực quả thật giống như lời đồn bên ngoài sâu không lường được.
Tuyết tan, oan gia ngõ hẹp. Ma giáo Thánh nữ Tức Mặc Xu đã đứng chặn trước mặt ba người, thần sắc khựng lại: “?”
Vân Nhàn: “?”
Trọng Trường Nghiêu: “?”
Im lặng trong chốc lát, Tiết Linh Tú nói: “…… Vì sao ai cũng không nói gì hết vậy?”
“Không phải,” Vân Nhàn nghĩ thầm, theo lý thì Tức Mặc Xu giờ này phải đang chiến đấu trong bãi chiến trường cát bụi chứ, sao lại xuất hiện ở cái vùng núi tuyết cách đó tám ngàn dặm thế này? “Ngươi sao lại ở đây?”
Tức Mặc Xu nhìn chằm chằm Vân Nhàn, đôi mày thanh tú đầy nghi vấn: “Ngươi sao lại ở đây?”
Trọng Trường Nghiêu thấy nàng, cũng kinh ngạc buột miệng: “Ngươi sao lại ở đây?”
Ba người đồng thanh, Tiết Linh Tú: “…… Hay là các ngươi khỏi nói thì hơn.”
Không khí căng thẳng trở lại, bốn người nhìn nhau, mỗi người trong đầu đều xoay chuyển suy nghĩ. Sau cùng, Ngưu yêu cũng trói xong con Tuyết Hiêu Hầu cuối cùng, vội vàng chạy về phía sau Tức Mặc Xu.
Hắn vừa dừng bước, liền khịt mũi một cái khác thường, phát ra tiếng hít rõ lớn, sau đó ánh mắt sáng lên, dừng lại trên tay Vân Nhàn.
Vân Nhàn vừa xuống núi đã cất kỹ Anh Kỳ Quả vào nhẫn trữ vật, hiện giờ trên tay không cầm thứ gì.
Tức Mặc Xu hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Ngưu yêu không quanh co mà nói thẳng: “Thánh nữ, trên người nàng có ba Kỳ Anh quả.”
Tức Mặc Xu ánh mắt lập tức khóa chặt Vân Nhàn.
Đôi mắt nàng thật sự vô cùng yêu mị, lông mi dài uốn cong, tròng mắt hơi tím, khóe mắt dài hẹp khác thường. Rõ ràng chỉ là liếc nhìn nhẹ nhàng, nhưng lại mang phong tình vạn chủng, yêu khí lan tràn, chỉ là đối với Vân Nhàn mà nói, thì lại như mị nhãn vứt cho người mù.
Chủ yếu là Vân Nhàn nhớ ra Tức Mặc Xu thực ra mới chỉ mười tám tuổi, nhịn không được mà trong lòng xem nàng như một con bé con to xác.
Giữa ba người, không khí giằng co. Tiết Linh Tú nhíu mày, ra hiệu cho Vân Nhàn tránh ra sau lưng mình: “Giữa các ngươi rốt cuộc có thù hằn gì? Nàng muốn làm gì?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra,” Vân Nhàn bình tĩnh đáp, “Chúng ta chắc là sắp bị đánh rồi.”
Tiết Linh Tú: “……” Lạnh nhạt thật đấy. Hắn còn chưa từng thấy ai khi rút kiếm hay bị đánh mà vẫn bình tĩnh đến vậy.
Giờ hắn lại càng hối hận vì đã để Vân Nhàn theo tới. Cái kiểu người này, mỗi lần động một tí là lại gây chuyện như đánh mèo đá chó, ra cửa mua một nhành thảo dược cầm m.á.u thôi cũng có thể gặp ba kẻ thù… Người gì đâu nhìn rõ ràng vậy, mà làm việc lại cực đoan thế?
Trọng Trường Nghiêu chắp tay định lên tiếng: “Vị cô nương này……”
Tức Mặc Xu lại không để hắn nói tiếp, híp mắt, giọng chậm rãi đầy mất hứng: “Ta nghĩ rằng lúc tân cựu Hầu Vương thay ngôi, lòng người rối loạn, chính là lúc thích hợp để tấn công nhất.” Giọng nàng sắc lạnh: “Vậy nên… các ngươi là nhân cơ hội ta đang mở đường mà lén lút chen vào?”
Trọng Trường Nghiêu bị cắt ngang, bất ngờ không kịp trở tay. Nhìn hai người bên cạnh đều im lặng, hắn đành ho nhẹ: “Cô nương có thể đang hiểu lầm chuyện gì chăng?”
Tức Mặc Xu cũng không để tâm đến hắn, càng không để ý đến Tiết Linh Tú. Nàng gọi to: “Vân Nhàn!”
Vân Nhàn bị gọi tên, từ sau vai Tiết Linh Tú ló đầu ra, lạnh nhạt đáp: “Trên cây còn ba quả nữa, ngươi muốn thì tự mà đi lấy.”
Chỉ là… Hầu Vương chắc cũng sắp tỉnh lại rồi, dược hiệu cũng gần hết tác dụng, mấy con Tuyết Hiêu Hầu khác chắc cũng đang gom lại chỗ cũ, giờ mà đi lấy thì hơi khó.
“Chính mình đi lấy?”
Ánh mắt Tức Mặc Xu bỗng trở nên sắc bén. Tơ lụa như rắn sau lưng nàng lại cuốn lên lần nữa, mùi hương ái sắc quấn quanh thân thể. Nàng bướng bỉnh ngẩng cằm lên, lạnh giọng tuyên bố:
“Không. Ta muốn… là trên người ngươi.”