Tin tức Tiểu Vân sư tỷ muốn tham gia Tứ Phương đại chiến chẳng khác nào một làn sóng cuốn phăng mọi yên tĩnh, trong một đêm đã lan khắp toàn tông. Chưa kịp thổi một ngụm trà, cả tông môn liền oanhmột tiếng… náo nhiệt tưng bừng như chợ phiên.
Bởi lẽ, từ trước tới nay, đám kiếm tu trong tông với mấy cái đại chiến kiểu này vốn không mấy hứng thú.
Nguyên nhân thì đơn giản lắm. Tuyệt đối không phải vì sợ c.h.é.m chém g.i.ế.c giết rồi bị thương đâu. Chẳng qua là… nếu trong trận chiến, trên người không mang cái mác “Tuyển thủ Đông Giới” thì chắc họ đã hồ hởi nhảy vào từ lâu rồi.
Bọn họ vốn dĩ chẳng rõ ngọn ngành, cũng không biết tình hình hiện tại ở Đông Giới thế nào, cứ ngỡ giống như mấy lần trước. Chỉ là diễn luyện, phong ba không nổi. Kiếm tu xưa nay quen sống cô độc, hai người luyện cũng được, một mình luyện cũng xong, đóng cửa ôm kiếm mà luyện có phải tốt hơn không?
Tham gia đại chiến chẳng những nhất cử nhất động đều bị người khác dòm ngó, còn mang đến vô số phiền toái. Dù là được hay mất cũng phải tính toán trước sau, nghĩ trước nghĩ sau, cái gì cũng phải dè chừng.
Mà như thế, với đám kiếm tu vốn quen tiêu d.a.o tự tại, thì chẳng khác gì… bị chó cắn một phát giữa lưng, vừa ngứa vừa tức mà lại không tiện gãi.
Không dễ chịu chút nào. Làm không nổi!
Huống hồ gì, dù Vân Nhàn có lười đến mấy thì nàng vẫn là nữ nhi duy nhất của chưởng môn, miễn cưỡng mà nói cũng coi như một kẻ “ăn chơi trác táng”.
Chủ yếu là ăn chơi bằng cách tối tối chạy xuống nhà ăn xin thêm cơm, báo tiểu bếp nấu đùi gà, rút kiếm đuổi đại ngỗng quanh sân, mấy việc nhốn nháo chẳng ảnh hưởng gì đến đại cục.
Xem bộ dạng của chưởng môn, có vẻ cũng không có gì kỳ vọng to lớn với đứa con gái duy nhất này, mà thật ra, có con đã khó, có con chịu sống sót càng khó hơn!
Nào ngờ, Tiểu Vân sư tỷ mà không động thì thôi, vừa động một cái là long trời lở đất!
Ban đầu, tin nàng tham gia đại chiến khiến mọi người nửa tin nửa ngờ, cho đến khi tới buổi đại hội tông môn diễn ra hàng tuần. Lục trưởng lão hiếm khi tìm được cơ hội thể hiện, lập tức đứng trên đài, mở màn một trận giáo huấn đượm hơi thở năm tháng:
“Đừng tưởng đây là chuyện nhỏ! Đây chính là chiến sinh tử đó! Đám trẻ các ngươi, đã từng chịu khổ bao giờ chưa? Nhớ năm đó ta luyện kiếm, từ nhà đến môn phái phải bò ba ngọn núi, đi mười dặm đường, mỗi ngày mòn một đôi giày rơm!”
Mọi người đều nhìn thấy Vân Nhàn đang đứng chễm chệ ở hàng đầu, còn tiện tay đánh một cái ngáp rõ to như muốn trật cả quai hàm.
Nàng ngày nào cũng ngái ngủ như vậy, không rõ đêm đến là trộm gà hay mò chó, nhưng hôm nay dù có buồn ngủ đến mức gãy cả cổ, nàng vẫn cứng rắn trụ lại vị trí nổi bật nhất khiến Lục trưởng lão tức đến mức suýt bốc khói từ lỗ mũi.
“Lẽ nào… là thật?”
Cả đám lại quay đầu nhìn về phía chưởng môn Vân Lang — người đứng trên cao, tuyết rơi không động, áo bào trắng phấp phới, dáng vẻ phong khinh vân đạm, phong phạm cao nhân.
Chẳng lẽ… là chưởng môn sắp đặt? Cũng phải thôi, đường đường là một tông chủ, nhìn xa trông rộng, quyết định gì ắt cũng có đạo lý. Chỉ là đám đệ tử còn non, chưa hiểu được thâm ý mà thôi.
Vân Lang — chưởng môn đại nhân — khẽ ho một tiếng, trong lòng thầm lẩm bẩm:
“Không thể nào… chẳng lẽ là… thật sự tới rồi?”
Vân Nhàn chán đến phát mốc, vừa nhìn chòm râu bạc phất phơ của Lục trưởng lão, vừa tưởng tượng ông lúc còn trẻ vừa leo núi vừa đan giày rơm. Bất chợt, sau gáy bị ánh mắt như mũi kim b.ắ.n tới, nàng ngoái đầu nhìn thì ra là Kiều Linh San đang trừng nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Không rõ oán thù sâu cạn thế nào.
Tốt thôi, đang buồn chán đây!
Vân Nhàn nhe răng cười với nàng một cái, không những không giận, còn làm mặt quỷ một trận, biểu cảm xấu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Kiều Linh San: “……”
⸻
Dĩ nhiên, Vân Nhàn cũng không phải rảnh rỗi mà chẳng làm gì. Nhân lúc Trọng Trường Nghiêu chưa tới, nàng sai người đi điều tra một phen về gia thế hắn. Hôm qua, người nọ truyền thư bằng ngỗng bay (tinh thần tấu hài rất mạnh), quả nhiên đã có thu hoạch.
Trọng Trường Nghiêu xuất thân từ một gia tộc tu chân đang sa sút, là con út trong nhà, trên có hai tỷ tỷ. Tuy không phú quý gì, nhưng ăn no mặc ấm cũng không khó. Điều khiến hắn thực sự bước vào con đường tu tiên, là vị hôn thê từ nhỏ đã được đính ước cùng hắn. Cô nương kia vì cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá lớn nên tìm tới tận nhà họ Trọng để… từ hôn.
Ơ? Cốt truyện này… sao nghe quen thế nhỉ?
Vân Nhàn giở lại bản thoại cũ, phát hiện vị hôn thê kia chẳng những không đến làm loạn, mà còn âm thầm tới nơi, nói năng lễ độ, chỉ xin thương lượng một phen. Tu sĩ và phàm nhân thọ mệnh vốn khác biệt, chuyện hôn nhân đối với nàng chẳng có lợi ích gì, muốn từ hôn cũng là chuyện thường tình.
Nhưng không hiểu sao lại đụng trúng dây thần kinh nào của Trọng Trường Nghiêu, hắn nổi giận đùng đùng thề giữa trời:
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!
Ta, Trọng Trường Nghiêu, một ngày nào đó, nhất định bắt ngươi quay đầu tìm lại hôn ước!”
Sau khi nhận được tin tức này, Vân Nhàn lập tức gia tốc giở thoại bản, cuối cùng cũng tìm thấy đoạn sau. Hóa ra vị hôn thê kia sau này thật sự có trở lại. Nhưng lúc đó gia cảnh đã sa sút, đành bất đắc dĩ đến xin Trọng Trường Nghiêu giúp đỡ. Hai người dây dưa không dứt, đêm đó vừa triền miên vừa khẩn trương, rốt cuộc nàng mới dám mở miệng hỏi ra câu vẫn nghẹn suốt một quyển thoại bản:
“…… Bất luận như thế nào,——”
“Ta mãi mãi là chính thê của chàng, đúng không?”
Vân Nhàn cả đời khoẻ mạnh, chẳng bao giờ mắc bệnh vặt. Nhưng nếu có lúc đầu óc đau nhức, tâm can hỗn loạn, thì chắc chắn là do đọc thoại bản quá nhiều!
Cuối cùng cũng tan họp. Anh Lạc đứng ngoài chờ nãy giờ, vừa thấy nàng liền nhảy tới, háo hức hỏi:
“Thế nào rồi? Có tin gì không?”
Vân Nhàn ôm kiếm, ngoắc tay bảo nàng đi sát theo, đừng để lạc giữa đám đông.
“Chọn hai người thôi. Ai mạnh nhất thì đi.”
“Chỉ hai người?” Anh Lạc sửng sốt, nhưng vốn là người hiểu chuyện, liền nói:
“Trong tông còn ít nhất mười người tu vi cao hơn tỷ. Năm người đang xuống núi tuần tra, còn lại năm người, chưa kể đám đệ tử từ tiểu tông khác cũng tới tranh suất… Vậy thì khó mà giành nổi.”
“Không khó đâu.” Vân Nhàn đáp tỉnh rụi.
“Ta chắc chắn sẽ đi.”
“Ơ!” Anh Lạc kêu lên kinh ngạc.
“Muội không tin à?” Vân Nhàn liếc nàng, ánh mắt đầy tự tin.
Vòng cuối cùng của cuộc tuyển chọn sẽ diễn ra trong cảnh giới đao kiếm. Muốn vượt qua, phải được kiếm linh canh cửa thừa nhận, mới đủ tư cách tiến vào vòng trong. Ai vượt qua là coi như đã thành công. Hiện tại, người giữ kỷ lục nhanh nhất là sư huynh Túc Trì, chỉ mất đúng một nén nhang.
Vân Nhàn không nói rõ lý do, nhưng trong lòng nàng có một điều khiến bản thân nhất định phải thắng, và phải phá được kỷ lục ấy.
Nàng trầm mặc một lát, như đang suy nghĩ điều gì.
Anh Lạc ngạc nhiên nhìn nàng:
“Hiếm khi thấy tỷ nghiêm túc như vậy đó.”
“Vậy sao?” Vân Nhàn lại cười rộ lên, vẻ nghiêm túc lúc nãy tan biến như chưa từng có. Đôi mắt nàng sáng lên ranh mãnh:
“Chờ xem ta làm được gì.”
⸻
Không để Anh Lạc chờ lâu.
Sáng hôm sau, cánh cửa hông của Kiếm Các âm thầm mở ra.
Cánh cửa này chỉ mở mỗi mười năm một lần, để đón các đệ tử ưu tú từ những tiểu tông dưới núi lên dự tuyển. Dù Kiếm Các vài năm nay không còn hùng mạnh như xưa, nhưng vẫn là một thế lực trọng yếu bảo vệ khu vực này.
Nam Cung Tư Uyển
Người mở cửa là một nội môn đệ tử. Nhìn thấy đoàn người gió bụi vương đầy áo, hắn nhận lấy hành lý họ mang theo, rồi bình thản nói:
“Năm nay đại trận bảo vệ tông môn đang được gia cố, lại liên kết với kiếm trận chính, nên không thể tùy tiện mở cửa chính. Mọi người tạm dùng cửa hông vậy, mong thông cảm.”
Giọng hắn thẳng thừng, không chút khách sáo. Đệ tử nội môn ở Kiếm Các nổi tiếng là nói năng đơn giản, càng ít lời càng tốt. Trong mắt người ngoài thì kiểu đó chẳng khác nào lạnh lùng đến mức vô lễ.
Nói xong, hắn gật đầu ra hiệu mọi người theo sau, rồi xoay người đi thẳng, bóng dáng rất nhanh đã khuất trong gió tuyết.
Đám đệ tử từ các tiểu tông đứng đối diện, lòng ít nhiều cũng thấy bực bội. Không hoan nghênh thì nói đại đi, cần gì phải lạnh như băng thế chứ!
“Chúng ta leo bao nhiêu bậc thang mây mới tới nơi, không ai xuống đón thì thôi đi, lại còn không cho đi cửa chính? Kiếm Các rốt cuộc khinh thường ai vậy chứ?”
Có người lầm bầm oán trách, “Còn cái vách núi kia nữa, cao ngất mà chẳng thèm rào chắn lấy một chút. Lỡ trượt chân té xuống thì sao? Chẳng lẽ tự bò lên à? Ta không tin họ cũng xử với đệ tử trong tông như thế!”
Trong đám người, có một giọng nam ôn hoà vang lên, nghe như tiếng nước chảy mây trôi:
“Trương Đào, lời nên nói cẩn thận.”
Người lên tiếng mặc bạch y, đôi mắt đen trầm như mực tàu, miệng chưa nói mà đã như mỉm cười. Trên người không đeo vật gì quý giá, nhưng tự nhiên toát ra một phong thái nhã nhặn, khiến người ta bất giác nghĩ tới một câu thơ:
“Trên đường ruộng, mặt mày như ngọc – quân tử thế gian có mấy người?”
Đó chính là Trọng Trường Nghiêu.
Dù chỉ mới đồng hành với nhóm đệ tử mấy ngày, nhưng hắn đã mơ hồ trở thành trung tâm. Trọng Trường Nghiêu mím môi, nhẹ nhàng nói tiếp:
“Có lẽ có lý do riêng. Dù sao Kiếm Các cũng là tông môn có nội tình sâu dày, họ không thể nào tùy tiện thất lễ được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không nói thì thôi, vừa mở miệng ra, Trương Đào lại càng khó chịu:
“Nội tình sâu dày? Ta thấy là sâu đến nỗi không ngóc đầu dậy nổi nữa thì có! Ngoại trừ chưởng môn Vân Lang còn có chút danh tiếng ngoài kia, giờ ngay cả người thừa kế cũng không biết đi lạc đâu mất rồi!”
Người khác phụ họa:
“Phải đó! Ngươi còn tưởng bọn họ ngây thơ lắm chắc? Không phải kiếm tu ai cũng giống như ngươi, đầu óc toàn đạo lý cao xa đâu. Tâm cơ thì cũng đầy cả đấy!”
“Khinh thường tiểu tông chúng ta hả? Nếu chúng ta đoạt được danh ngạch, chẳng phải là nở mày nở mặt hay sao!”
“Trọng Trường Nghiêu, lần này phải trông vào ngươi rồi đó!”
Trọng Trường Nghiêu nghe vậy, mặt hơi đỏ lên, vội xua tay:
“Không dám nhận. Trọng mỗ chỉ có thể tận lực mà làm thôi.”
“Khiêm tốn cái gì nữa!” Trương Đào càng cười to, khoác vai hắn, trêu chọc:
“Biết đâu chừng chưởng môn Kiếm Các gả con gái cho ngươi, thì cả cái địa bàn này về tay ngươi hết ấy chứ!”
Người bên cạnh phá lên cười:
“Ha! Nhưng mà nếu con gái người ta quá xấu thì thôi đi nha!”
Trọng Trường Nghiêu cũng cười theo, nhưng kín đáo gạt tay Trương Đào ra. Đáy mắt lóe lên một tia lạnh nhạt, hoàn toàn không còn vẻ cười cợt gì.
Kiếm Các ư?
…Đối với hắn, vẫn còn quá nhỏ bé.
⸻
Trong khi Trọng Trường Nghiêu ở đó bận thu nạp tiểu đệ, thì ở một đỉnh núi khác, Vân Nhàn và Anh Lạc ngồi xổm ngóng trông, buồn đến nỗi đếm cả đàn kiến bò qua.
Kiếm Các vốn nổi danh là “tông môn tiết kiệm” keo kiệt từ trên xuống dưới, ngay cả chưởng môn cũng ăn uống kham khổ. Bình thường không phải lễ tết thì đến ngỗng nướng cũng không có, vậy mà hôm nay vì khách, lại phá lệ cải thiện bữa ăn.
Chưởng môn hiện đang trò chuyện cùng Mộ Thanh ở chính điện. Các trưởng lão hầu như đều tề tựu đông đủ. Đến cả vị khách khanh trưởng lão Tưởng Tinh Diêu, người thường xuất quỷ nhập thần hôm nay cũng hiện thân.
Tưởng Tinh Diêu là vị trưởng lão trẻ nhất của Kiếm Các. Tuổi thật không rõ, thân phận càng không rõ, bề ngoài lại là một thiếu niên anh tuấn, mắt mang ý cười, giữa mày có một tia phong lưu nhàn nhạt như gió xuân.
Nghe đồn, hắn rất tinh thông tinh bàn và thuật bói toán. Mỗi khi tông môn có chuyện lớn, đều mời hắn tới tính toán cát hung, xem điềm lành dữ ra sao.
Tưởng Tinh Diêu không giống mấy vị trưởng lão nghiêm trang khác, hắn nghiêng người lười biếng dựa tường. Anh Lạc nghe thấy tiếng hắn, vừa ngẩng đầu nhìn thì lập tức… đỏ mặt!
Đẹp trai thì không nói, lại còn vừa cười vừa chớp mắt thế này, ai chịu nổi?
“Tiểu sư muội Vân Nhàn, ngươi cũng tới đây à? Đang đợi người sao?” Tưởng Tinh Diêu cười cười, còn hào phóng mời mọc: “Có muốn ta bói cho một quẻ không?”
Hắn xưng hô thì tùy tiện, chẳng màng lễ nghi, Vân Nhàn gọi hắn là trưởng lão, hắn lại gọi nàng là “sư muội”, kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai thấy có gì lạ.
Dù sao cũng đang rảnh, Vân Nhàn đứng dậy vươn vai, sửa lại tư thế ngồi xổm, nói:
“Bói mệnh, bói kiếp, bói phúc họa, bói tình duyên, bói tướng số… Ngươi muốn xem gì cũng được! Tu vi càng cao thì càng khó đoán, nhưng mấy thứ lặt vặt thì ta xem được kha khá.”
Vân Nhàn lườm hắn: “Ngươi nói vậy khác gì bảo mình là bát quái tinh thánh?”
Tưởng Tinh Diêu cười tủm tỉm lắc tay:
“Cũng tạm thôi, miễn cưỡng biết chút đỉnh.”
Sau đó hắn bắt đầu kể vanh vách:
“Chưởng môn nhà chúng ta, kiếp tình đã qua, vợ chồng thuận hòa, đầu bạc răng long. Lục trưởng lão thì tính tình quá khó ưa, hay càm ràm, đạo lữ đã dọn hành lý chuẩn bị chạy trốn. Còn Ngũ trưởng lão… haizz, kiếp này e là chẳng ai thèm để ý đến.”
Vân Nhàn: “???”
Anh Lạc: “???”
Cái này mà gọi là ‘miễn cưỡng biết chút đỉnh’?!
Chắc nếu hắn nói nữa thì biết luôn hôm nay Lục trưởng lão mặc… quần màu gì!
Tưởng Tinh Diêu bỗng hạ giọng, cười nham hiểm:
“Tiểu sư muội à, nếu ngươi được chọn tham gia Tứ Phương Đại Chiến, gặp Túc Trì thì nhớ nhắn hắn giùm ta một câu.”
Hắn nheo mắt đắc ý:
“Bảo hắn: ‘Tiểu tử, tai họa đến rồi, kiếp tình đến gõ cửa rồi đó nha!’”
Anh Lạc hoảng hồn:
“Đại, đại, đại đại đại sư huynh???”
Không thể nào! Cái người thanh lãnh như tiên kia cũng có… tình kiếp??
Tưởng Tinh Diêu chỉ cười cười không đáp.
Nhưng đúng lúc ấy, từ tiền điện vọng đến tiếng ồn ào. Các đệ tử tinh anh từ dưới núi cuối cùng cũng đã đến.
Trong đám người mệt mỏi, bụi bặm ấy, một thanh niên áo trắng nổi bật hẳn lên. Tóc tai gọn gàng, dáng vẻ phong lưu, lưng thẳng, khí chất mạnh mẽ như hạc giữa bầy gà.
Quả thật không tầm thường.
“Tại hạ Trọng Trường Nghiêu,” hắn bình thản ngẩng đầu, giọng dõng dạc, “Hôm nay theo hẹn mà đến, xin ra mắt các vị trưởng bối.”
Toàn trường lặng ngắt, chỉ còn tiếng hắn vang vọng giữa không trung.
Các trưởng lão đều đồng loạt căng thẳng: “Người này không đơn giản.”
Ngay lúc không khí còn đang ngưng đọng, Vân Nhàn chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ tay áo, lười nhác nói:
“Tưởng trưởng lão, thật ra ta cũng khá am hiểu xem tướng.”
“Ôn hòa, lễ độ, khí chất bất phàm… À, còn rất đẹp trai!”
Vân Nhàn gật gù, vừa rút từ đâu ra một cái quạt da hồ lắc lắc vừa nói:
“Ta xem thiên đình hắn cao rộng, ngũ quan cân xứng, mắt sáng tai đầy… Tóm lại, người này không chỉ có tiền đồ rạng rỡ mà còn là ‘nhân trung chi long’, không phải loại chỉ quanh quẩn Đông Giới đâu.”
Tưởng Tinh Diêu sững lại.
Hắn từng thoáng thấy long khí trên người Trọng Trường Nghiêu, nhưng dù quan sát kỹ cũng chỉ mơ hồ, chớp tắt bất định.
Hắn cũng chẳng dám khẳng định điều gì. Vậy mà Vân Nhàn lại nói thẳng ra được?
Tưởng Tinh Diêu lập tức nghiêm túc:
“Ngươi nói tiếp đi.”
Vân Nhàn ra vẻ chuyên nghiệp:
“Tai trái rủ mềm mịn, sát má đây là tướng cướp tài, kỳ ngộ liên miên. Nếu hắn rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, như ở vực sâu hay giữa hồ, rất có thể sẽ nhặt được thiên tài địa bảo.”
Tưởng Tinh Diêu giật mình. Trùng khớp với những gì hắn linh cảm.
Đám trưởng lão nãy giờ giả vờ im lặng, tai đã dựng hết cả lên, nghe đến mức không chớp mắt.
Vân Nhàn nói tiếp:
“Tất nhiên, người này đào hoa vận cũng cực mạnh. Cả đời tình kiếp trùng trùng, dây dưa với nhiều nữ tu. Nhưng cuối cùng vẫn sẽ giữ trọn một lòng, người đi cùng có thể là một đạo lữ có thân phận tương xứng.”
Tưởng Tinh Diêu đập bàn:
“Chuẩn luôn! Tuyệt không sai! Ngươi học tướng số ở đâu mà lợi hại thế?”
Vân Nhàn không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Mọi người đều căng thẳng, lòng bị câu chuyện của nàng kéo theo.
Vân Nhàn tiếc nuối lắc đầu, thở dài:
“Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc… Người này chưa đến tuổi lập thân, lại gặp sự cố ngoài ý muốn khiến thận tinh tổn hại, nguyên khí đại thương… Từ đây… không thể gần nữ sắc nữa.”