Có lời đồn rằng, vị trí của viễn cổ chiến trường thực ra không cố định, mà sẽ xuất hiện quanh khu vực mà ba ngọc tỷ phát ra lửa linh lực. Nếu ba ngọc tỷ cùng bốc lửa, thì tâm điểm kết nối của ba điểm chính là nơi chiến trường mở ra.
Cho nên họ nghĩ, biết đâu đi tới đi lui lại có thể… “vấp” vào chiến trường cũng nên. Chuyện như thế, cũng không phải chưa từng xảy ra.
Dù sao đi nữa, theo suy nghĩ của nhóm Hợp Hoan Tông, trận chiến giành ngọc tỷ nhìn thế nào cũng chẳng liên quan gì đến họ cả.
Vân Nhàn nghe xong, như có điều suy nghĩ:
“Là ai nói cho các ngươi tin tức đó?”
Lương Tiếu cố gắng nhớ lại, nhưng chỉ nhớ được một gương mặt bình thường đến mức không thể tả được:
“Hình như là một tán tu… lúc đang bị Đao Tông truy sát thì gặp được, hắn nói là có duyên, nên tiện tay báo cho chúng ta.”
Vân Nhàn: “…”
Toàn bộ Tu chân giới, nhàn rỗi nhất chính là Đao Tông.
Bận rộn nhất… cũng là Đao Tông.
“Ta biết rồi.” Vân Nhàn gật đầu, “Cảm tạ.”
Lương Tiếu nhìn Kỳ Chấp Nghiệp đang cầm ngọc tỷ Bạch Hổ, lộ vẻ tò mò:
“Thì ra ngọc tỷ trông là như vậy… thật sự có vẻ rất huyền diệu.”
Nói thêm cũng vô ích, vốn chỉ là bèo nước gặp nhau. Lương Tiếu định cáo biệt, nhưng nghĩ nghĩ thế nào, cuối cùng vẫn lấy ra một xấp khăn che mặt đưa cho Vân Nhàn.
Vân Nhàn cầm lấy, hơi nhíu mày khi ngửi thấy hương thơm thoang thoảng:
“Đây là?”
Lương Tiếu hạ giọng, như là đã hạ quyết tâm:
“Tốt nhất là che mặt một chút đi. Các ngươi… hiện tại quá dễ bị phát hiện.”
Nàng ghé tai nói tiếp:
“Ngoài Đao Tông ra, còn có một thế lực khác cũng đang tìm ngươi.”
Vân Nhàn hơi căng ngón tay, thần sắc nghiêm túc:
“Ai?”
Lương Tiếu chậm rãi đáp:
“Tức Mặc Xu.”
Vân Nhàn trầm mặc.
Dù Hợp Hoan Tông có ý tốt, nhưng chiếc khăn che mặt này cuối cùng nàng vẫn không thể dùng được.
Không phải vì chê, mà là… cả nhóm bọn họ hình thái quá mức dị biệt, dù có che mặt thì cũng là kiểu bịt tai trộm chuông, ngược lại càng dễ bị chú ý hơn. Thôi thì… để vậy còn đỡ nghi ngờ hơn.
“Tức Mặc Xu lại tới tìm ta?” Vân Nhàn nhíu mày, lẩm bẩm:
“Nàng còn muốn giành đồ nữa sao?”
Ma giáo cần ngọc tỷ để làm gì? Cũng muốn giành khôi thủ ư?
Kiều Linh San nhịn không được, tức giận nói:
“Tỷ đã từng cứu nàng một mạng, nàng không biết cảm kích thì thôi, còn muốn quay lại đối đầu?”
Vân Nhàn lắc đầu:
“Không hẳn là nhằm vào ta. Muội nghĩ thử xem hiện giờ ba ngọc tỷ đang trong tay ba phe.
Một là Phật Hương Tự, cũng chính là nhóm đầu trọc sư huynh của Kỳ đạo hữu. Công pháp Phật Hương chính là thiên khắc Ma giáo, trừ khi Ma giáo tự thấy lỗ tai ngứa, muốn nghe giảng Phật vài ngày cho khai ngộ, bằng không tuyệt đối không thể nào đi cướp từ họ.
Phe thứ hai là Đoán Thể Môn, ngươi nhìn phía sau Cơ Dung Tuyết mà xem người nào người nấy như tháp sắt, cánh tay cơ bắp to bằng cái đầu ta, lại còn huấn luyện có tố chất, kỷ luật nghiêm ngặt như quân đội.
Còn phe thứ ba…”
Vân Nhàn giơ tay chỉ về mình:
“Là chúng ta. Nếu Ma giáo thật sự muốn cướp, ngươi nghĩ bọn họ sẽ chọn ai?”
Kiều Linh San im lặng:
“… Cướp chúng ta.”
Vân Nhàn vỗ vai nàng, cười ha hả:
“Linh San à, tuy rằng nàng ta rất xấu tính, nhưng cũng không cần đem người khác nghĩ xấu đến như vậy chứ?”
Kiều Linh San: “?”
Tình thế thực sự là căng như dây đàn, Vân Nhàn lòng nóng như lửa, vội vã rút chân rời đi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:
Phải mau chóng tăng sức chiến đấu của cả đội nếu không muốn gặp nguy.
Sau trận chiến với quái vật nhện tám chân, nàng phát hiện ra rất nhiều điểm yếu, hiện tại cần phải bổ khuyết từng cái một.
“Ta và Linh San có phần ăn ý, nhưng cũng không phải nhiều lắm.”
Vân Nhàn vừa đi vừa trầm tư nói:
“Tiết huynh, ta có một câu, không biết có nên nói hay không…”
Tiết Linh Tú đang buồn bực vì không đánh thắng được Kỳ Chấp Nghiệp, liếc nàng một cái:
“Vậy thì đừng nói.”
Vân Nhàn chớp mắt, điềm nhiên nói như thật:
“Được, nếu ngươi đã nhất định muốn nghe, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Ý ta là… Tiết huynh, ngươi hiện tại chỉ có thể trị liệu sau khi chiến đấu xong, đúng không?
Có hay không một khả năng ngươi có thể linh hoạt di chuyển vị trí, vừa chiến đấu vừa trị liệu luôn? Như vậy thì cả đội có thể chống đỡ được lâu hơn.”
Tiết Linh Tú dừng bước, cười như gió xuân, dịu dàng đáp:
“Tất nhiên là có thể… chỉ là hơi nguy hiểm một chút thôi. Chỉ là… c.h.ế.t rồi sống lại, rồi lại c.h.ế.t tiếp, ngươi không sợ chứ?”
Vân Nhàn: “……”
Thật sự đáng sợ đấy.
Vân Nhàn quay đầu, nói sang chuyện khác:
“Kỳ đạo hữu, pháp trượng của ngươi thật sự không tìm thấy sao?”
Kỳ Chấp Nghiệp hờ hững đáp:
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, là ném mất rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Nhàn lấy ra một cây gậy:
Nam Cung Tư Uyển
“Ta ở đây có một gậy đánh chó, tuy kém pháp trượng nhiều chút, nhưng ngươi cầm tạm dùng cũng được.
Còn cái kim chung tráo kia… thật sự không thể luyện lại một lần nữa sao? Mạnh như thế, không luyện thì thật tiếc đó.”
Kỳ Chấp Nghiệp chau mày, vung tay áo:
“Ta đã nói rồi, không học nữa! Không luyện! Đừng hỏi nữa!”
Vân Nhàn lại quay đầu nhìn Phong Diệp:
“Phong Diệp, ngươi…… Thôi vậy.”
Phong Diệp lần đầu tiên trong đời hét lên:
“?! Cái gì mà thôi! Ngươi nói đi! Ta có thể sửa mà!”
Một nhóm đồng đội phản nghịch như vậy, Vân Nhàn chỉ có thể ngồi xổm xuống, thở ngắn than dài, trông như vừa mất cả tu vi lẫn nhân sinh.
Kiều Linh San nhìn không nổi, bèn đi tới, nhẹ nhàng lấy chuôi kiếm gõ vào đầu nàng một cái.
Hai khuôn mặt lem luốc đối diện nhau, ánh mắt của Kiều Linh San lơ đễnh đảo qua, nhưng lại cố chấp nhìn về phía trước.
“Nghe có vẻ rất ngốc, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy… chúng ta sẽ là khôi thủ.”
“Đừng nói với ta là tỷ không nghĩ như vậy.”
Vân Nhàn không đáp.
Thật ra, lúc nãy nàng vừa mới nghĩ đến một điều chẳng lành.
Việc giành được ngọc tỷ khi trước là một lần may mắn bất ngờ, thuận tiện cho Đao Tông ăn quả đắng, nhưng hiện tại, món đồ này dường như đang dẫn tới tai họa lớn hơn.
Tốt nhất là… có thể kích hoạt được ngọc tỷ, vậy thì còn có thể làm chủ thế cục.
Kiều Linh San tuy nói đúng một nửa, nàng quả thực từng nghĩ tới việc giành lấy khôi thủ.
Nhưng nếu cái giá phải trả là tổn thất người bên cạnh, thì nàng không muốn nữa.
“Trước khi xuất phát, ta có đi tìm Tưởng trưởng lão xem quẻ.”
Vẻ mặt Kiều Linh San thoáng đỏ lên, thừa nhận:
“Tưởng trưởng lão nói, khả năng thắng rất nhỏ… nhưng càng gần về cuối, càng phải cẩn trọng, không được tùy tiện gây thù chuốc oán, khiêu khích địch nhân.”
Vân Nhàn nâng cằm:
“Tưởng trưởng lão nghiêm khắc như thế? Nhưng mà… dạo gần đây chúng ta đã cẩn thận hơn trước rất nhiều rồi mà, cũng đâu có làm gì khiêu khích——”
Ngay lúc đó.
Vùng cát vàng.
Khắp nơi là dấu vết lửa bị giẫm tắt, từng đợt t.h.i t.h.ể nhện con nằm la liệt, dịch nhầy màu xanh rỉ ra, dần dần lan khắp mặt đất khô cằn, bốc lên một mùi hôi nồng nặc.
Địa hình gồ ghề, dấu vết chiến đấu dữ dội vẫn còn rõ mồn một.
Liễu Huy vác đao chạy tới, bẩm báo:
“Sư huynh, dấu chân tới đây là mất. Không thấy thi thể.”
Liễu Thế rũ mắt, trong tay cầm một mảnh dị vật màu hắc diệu, giọng nói mang theo ý vị khó lường:
“Quả là ngoài dự tính.
Nhóm người kia… thật sự mạng lớn đấy.”
Hắn cẩn thận chọn lựa yêu thú thực lực nửa bước Nguyên Anh, thậm chí chẳng kém gì Nguyên Anh.
Theo lý, chỉ dựa vào Vân Nhàn và Tiết Linh Tú, không thể sống sót mới phải.
Dị vật hắc diệu trong tay dần dần chấn động, rồi hiện lên ba điểm sáng đang di chuyển.
Một trong số đó gần bọn họ nhất, và khí tức cực kỳ yếu ớt.
Xem ra… đã chạy theo hướng này.
Liễu Thế lập tức thu dị vật vào nhẫn trữ vật, đặt cùng với Đông Cực pháp trượng tỏa ra Phật quang, chuẩn bị dẫn cả đội rời đi.
Nhưng hắn bỗng khựng lại.
… Không đúng.
Những t.h.i t.h.ể nhện con kia… vì sao lại xếp gọn gàng như vậy?
Tám chân đều hướng lên trên, chen chúc một cách có trật tự, hoàn toàn không giống trạng thái tự nhiên.
Càng giống như bị ai đó cố tình sắp đặt, tạo thành một hình thù nào đó.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, Liễu Thế đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Chẳng lẽ, có người… bày trận pháp ở đây!?
Nói đến trận pháp, điều đầu tiên nghĩ tới là Tinh Diễn phái.
Nhưng rõ ràng trước khi vào bí cảnh, bọn họ đã đạt hiệp nghị với Đao Tông.
Hiện tại tại sao lại.
Liễu Huy thấy sư huynh sắc mặt thay đổi, vội nhìn theo. Sắc mày cũng dần trầm xuống:
“Đây là loại trận pháp gì?”
“Ta nhìn mãi cũng không ra.”
Liễu Thế hừ lạnh:
“Đứng dưới đất mà nhìn thì sao thấy được?”
Mũi chân điểm một cái, hắn bay thẳng lên không trung, lơ lửng quan sát toàn cảnh:
“Ta muốn xem xem, rốt cuộc là trận pháp gì lợi hại như vậy…”
Câu nói còn chưa dứt, Liễu Thế nghẹn họng.
Liễu Huy theo sát phía sau, ngưng trọng hỏi:
“Sư huynh, ngươi nhìn ra—”
Cát vàng bên dưới, t.h.i t.h.ể nhện con và dịch nhầy được sắp xếp một cách khéo léo, xếp thành một hình dạng rõ ràng đến mức không thể nhầm được.
Đó là một ngón tay giữa to lớn vểnh cao, ngạo nghễ giữa đất trời.
Bên cạnh còn có một cái mặt được vạch ra bằng kiếm, đang thè lưỡi nháy mắt: :-P
Liễu Huy: “…………”
Hảo kiếm. Thật sự là… hảo kiếm a!