“Tại sao… Bố tôi đối xử với bọn họ rất tốt, còn tốt hơn cả với tôi!” “Tại sao… Rốt cuộc là thù hận đến mức nào mà phải giết chết ông ấy!” Ngô Tiểu Phàm khóc khàn cả giọng, cô biết được sự thật rồi lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Nhất là tim cứ như bị bóp nghẹn, bức bối không sao tả được.
Bấy giờ, Hướng Thiên Lĩnh mới thở dài, hất tay.
Ngô Tiểu Phàm trông thấy cảnh tượng đó lại giật mình hoảng hốt.
“Buông ra, tôi đã khai ra hết rồi, các người còn muốn gì nữa!” Hứa Thu luôn miệng cầu xin.