Cố Vị Y cầm giấy chuyển nhượng cổ phần, hôm nay nhất định sẽ làm chuyện gì đó.
Mộ Tu Kiệt không đưa bọn họ vê, không phải là vì không cho họ về ngăn cản Cố Vị Y chứ?
Hơn nữa, trước đó Mộ Tu Kiệt và Cố Vị Y, quan hệ cũng không tầm thường!
"Ba, chẳng lẽ người chỉ điểm sau lưng Cố Vị Y, chính là Mộ Tu Kiệt?"
Nếu không có nhân vật lợi hại ở sau lưng bày mưu tính kế, Cố Vị Y người đơn lực mỏng, lại không có bối cảnh gì đặc biệt, chắc chắn sẽ không làm được đến mức này.
Sau lưng, tất nhiên là có người.
Chỉ là, bọn họ hiện tại vẫn không biết, người kia rốt cuộc là ai.
"Mộ Tu Kiệt người này..."
Ông cụ nhìn mặt biển, tâm tình phức tạp không nói thành lời.
Một hồi lâu, ông mới nói: "Ta thấy, không giống như là người thích dùng thủ đoạn này đi mưu cầu lợi ích."
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, ba, nhìn người không thể nhìn bề ngoài!"
Cố Thư Lan mặc dù cũng không muốn thừa nhận, đàn ông ưu tú như vậy, lại hợp tác với loại tiểu nhân vô sỉ hèn hạ như Cổ Vị Y.
Nhưng, nếu như không phải là một bọn, sao anh ta lại đưa bọn họ đến đây?
Mặc dù, quả thật là cứu bọn họ trở về từ vùng biển quốc tế.
Nhưng vì sao lại không thể làm người tốt đến cùng, trực tiếp đưa bọn họ trở về?
Tâm trạng ông cụ vẫn rất phức tạp, trong lòng đủ vị.
Những chuyện đó, không thể nói ra được.
Một chữ, cũng không muốn nhắc đến.
"Yên tâm, cho dù Cố Vị Y cầm giấy chuyển nhượng của ta trong tay, chỉ cần Tĩnh Viễn ở đó, công ty còn chưa tới phiên cô ta xằng bậy!"
Đối với điểm này, Cố Thư Lan mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng không thừa nhận không được.
Cố Tĩnh Viễn, quả thật có năng lực, quả thật, có thể làm người ta an tâm.
Con trai bà ta tuyệt đối không thể bì được.
Chỉ là, khó tránh khỏi có đố kị.
Cho nên mấy năm gần đây, mới có tâm lý uất ức, không cam.
Nhưng đến lúc thật sự xảy ra chuyện, muốn dựa vào, cũng chỉ có người này có năng lực.
Ba giao công ty cho Cố Tĩnh Viễn, thực tế, là hành động sáng suốt, chỉ là, không cam lòng.
"Ba, bên ngoài gió lớn, ba về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Trước đó ông cụ tự nhiên ngã xuống trên khoang điều khiển của du thuyền, thật sự làm bà ta sợ hãi.
Nếu như không phải Mộ Tu Kiệt đưa bác sĩ đến, không biết ba bây giờ thế nào.
Trên đảo, còn có mấy người, bác sĩ và y tá, với mấy người vệ sĩ.
Nhìn qua, không giống như là đang giám thị bọn họ, huống chỉ Mộ Tu Kiệt cũng nói, nếu như bọn họ có thể tự lái được thuyền, sẽ có người bảo vệ bọn họ đi về.
Ý này chính là, ông có thể tự lái thuyền, người thì bọn họ hộ tống, chỉ sợ trên đường xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
Đến lúc đó, ít nhất, người của Mộ Tu Kiệt có thể kịp thời cứu người.
Nhưng nếu như ông ở trên biển không có phương hướng, không biết lái ca nô thế nào, những chuyện này, người của bọn họ sẽ không quan tâm.
Tóm lại, Mộ Tu Kiệt không hạn chế tự do của bọn họ, có thể đi thì đi.
Nhưng không đi được, thì đây là vấn đề của bọn họ.
"Con lại nghiên cứu một chút, ca nô lái thế nào." Cố Thư Lan nói.
Ông cụ Cố lại lắc đầu: "Thôi, con đừng cố nữa, tin tưởng Tĩnh Viễn đi!"
Tĩnh Viễn sẽ tìm bọn họ, nhất định sẽ tìm được.
Bây giờ đã là Thứ hai, lúc này, những chuyện nên xảy ra, đã xảy ra.
Tâm trạng ông cụ nặng nề, đối với chuyện trở về, cũng không còn nhiệt tình nữa.
"Ta chỉ muốn bọn nhỏ có thể bình an, ta đã yên tâm rồi, cho dù để ông già này ở cả đời trên hòn đảo hoang này, ta cũng nguyện ý."