Nguyễn Minh Nhật dẫn đầu nhóm, bước qua cánh cửa đá dẫn lên tầng hai của bảo tháp, tâm trí vẫn còn vương vấn cơn hỗn loạn tâm ma từ tầng một. Bóng tối lạnh lẽo của lối vào tan biến nhanh chóng, nhường chỗ cho một không gian trống rỗng kỳ lạ, tĩnh lặng đến mức khiến hắn khựng lại, đôi mắt đỏ rực nheo lại, quét qua từng góc để tìm kiếm dấu hiệu nguy hiểm. Nhưng trước mặt hắn không phải trận pháp sát khí, không phải bảo tàng lộng lẫy như tầng trước, mà là một khoảng không rộng lớn, mờ mịt, chỉ có một bậc thang đá xám trắng kéo dài vô tận lên cao, như một con đường dẫn thẳng vào cõi hư vô.
Không gian tầng hai tĩnh lặng đến đáng sợ, không một tiếng gió, không một âm thanh, chỉ có tiếng hơi thở của cả nhóm vang lên rõ ràng như tiếng trống trong lồng ngực. Ánh sáng nhàn nhạt từ đâu đó chiếu xuống, phủ lên các bậc thang một lớp sáng bạc mỏng manh, vừa cổ kính vừa huyền bí, như thể chúng được đẽo gọt từ ngọc bích thời viễn cổ. Mỗi bậc thang rộng chừng ba trượng, bề mặt khắc những hoa văn mờ nhạt, như ký tự cổ đã bị thời gian mài mòn, nhưng vẫn toả ra một khí tức sâu thẳm, khiến thần hồn Minh Nhật rung động nhè nhẹ. Xung quanh bậc thang là khoảng không mờ mịt, không tường, không trần, chỉ có bóng tối mờ mờ như muốn nuốt chửng mọi thứ, khiến bậc thang trở thành điểm nhấn duy nhất trong không gian này. Hắn đứng im, Mạt Nhật Thần Kiếm trong tay rung nhẹ, kiếm quang đỏ đen lóe lên yếu ớt, như cảm nhận được điều gì đó bất thường. Hắn lẩm bẩm, giọng trầm vang lên trong đầu:
“Tĩnh lặng thế này… Không phải yên bình, mà là áp lực vô hình đang chờ đợi!”
Huyết Ma Lão Nhân bước tới bên cạnh, trường đao đỏ máu chống xuống sàn đá, ánh mắt lão quét qua bậc thang kéo dài hút tầm mắt, giọng khàn khàn đầy nghi hoặc:
“Minh chủ, nơi này trống rỗng quá… Lão phu chẳng thấy gì ngoài cái thang chết tiệt kia. Nó dẫn đi đâu đây?”
Linh Dao nắm chặt Thánh Linh Ngọc Trượng, ánh sáng bạc từ ngọc trượng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nàng, giọng nhỏ nhẹ nhưng run run:
“Sau tầng một đầy cám dỗ, tầng này lại quá yên tĩnh… Ta cảm thấy bất an, như có gì đó đang nhìn chúng ta.”
Lam Thiên Kiệt giơ trận kỳ rách nát, ánh mắt trầm tĩnh quét qua khoảng không, nói chậm rãi:
“Bậc thang này không đơn giản. Ta cảm nhận được khí tức cổ xưa, mạnh mẽ, như của một bậc đại năng thời viễn cổ.”
Minh Nhật gật đầu, ánh mắt đỏ rực nhìn lên các bậc thang, như muốn xuyên thấu bóng tối mờ mịt phía trên, thầm nghĩ:
“Huyền Thiên Đại Đế… Ngươi lại đặt ra thử thách gì đây?”
Hắn ra hiệu cho cả nhóm dừng lại, tìm một góc khuất gần chân cầu thang để nghỉ ngơi và hồi phục. Sau cơn hỗn loạn tâm ma ở tầng một, ai nấy đều mang thương tích, dù không nặng nhưng đủ khiến linh lực suy yếu. Huyết Ma Lão Nhân ngồi xuống, vận công, đao khí đỏ máu nhè nhẹ bao quanh, những vết thương trên vai và cánh tay lão dần khép lại, nhưng trán lão lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầy hối hận khi nhớ lại sự điên cuồng trước đó. Lão lẩm bẩm:
“Lão phu suýt giết Minh chủ vì lòng tham… Thật đáng hổ thẹn!”
Linh Dao khoanh chân, Thánh Linh Ngọc Trượng đặt ngang đầu gối, ánh sáng bạc lan tỏa, chữa lành vết cắt sâu trên vai nàng. Khuôn mặt nàng dần lấy lại sắc hồng, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên tia sợ hãi, giọng nhỏ nhẹ:
“Tầng một đã đáng sợ vậy… Tầng này sẽ thế nào đây?”
Lam Thiên Kiệt im lặng, trận kỳ dựng trước mặt, kiếm khí từ Thương Khung Kiếm Quyết lượn lờ, giúp hắn điều hòa linh khí. Ánh mắt hắn trầm tĩnh, nhưng không giấu được sự căng thẳng, hắn nói chậm:
“Tầng này không có cám dỗ, nhưng lão phu đoán nó sẽ thử chúng ta theo cách khác.”
Minh Nhật không ngồi xuống, mà bước tới gần chân cầu thang, ánh mắt tập trung quan sát từng chi tiết. Hắn đưa tay chạm vào bậc thang đầu tiên, ngón tay lướt qua bề mặt đá lạnh lẽo, cảm nhận một luồng khí tức cổ xưa len vào cơ thể, khiến đan điền rung động nhè nhẹ, như có gì đó liên kết với huyết mạch của hắn. Hắn nhíu mày, thầm nghĩ:
“Khí tức này… Giống huyết mạch của ta! Nhưng nó mạnh hơn, sâu hơn!”
Hắn tiếp tục bước dọc chân cầu thang, và ở góc khuất bên trái, hắn phát hiện một tấm bia đá cổ kính, cao chừng hai trượng, bề mặt phủ đầy bụi thời gian, nhưng những ký tự khắc trên đó vẫn lấp lánh ánh sáng vàng nhạt, như chưa từng bị năm tháng xóa nhòa. Hắn đưa tay phủi bụi, từng ký tự hiện ra rõ ràng, mang theo khí tức uy nghiêm của một bậc đại năng. Hắn đọc chậm rãi, giọng trầm vang lên, khiến cả nhóm ngẩng lên lắng nghe:
“Bậc Thang Ý Chí, thử thách của Huyền Thiên Đại Đế. Kẻ bước lên, ý chí phải kiên định như núi, tâm hồn phải thanh tịnh như nước. Mỗi bước là một ngọn núi, mỗi ngọn núi là một lần tôi luyện. Tối thiểu hai mươi bước để vượt qua, thất bại sẽ trọng thương, bị đẩy ra khỏi bí cảnh, vĩnh viễn mất cơ duyên. Thành công, tầng tiếp theo sẽ mở ra, truyền thừa trong tầm tay.”
Huyết Ma Lão Nhân nhíu mày, trường đao rung nhẹ trong tay, lão lẩm bẩm:
“Hai mươi bước… Nghe đơn giản, nhưng lão phu không tin nó dễ thế! Huyền Thiên Đại Đế đâu phải kẻ tầm thường!”
Linh Dao nắm chặt ngọc trượng, ánh mắt lo lắng, giọng run nhẹ:
“Nếu thất bại… Bị đẩy ra khỏi bí cảnh, chúng ta sẽ mất tất cả! Ta… ta không muốn quay về tay trắng!”
Lam Thiên Kiệt trầm giọng, tay siết chặt trận kỳ:
“Ý chí… Tầng này không thử sức mạnh, mà thử tâm hồn. Chúng ta phải cẩn thận!”
Minh Nhật quay lại, ánh mắt đỏ rực lóe lên tia kiên định, giọng trầm nhưng đầy sức mạnh, như ngọn lửa bất diệt:
“Dù là gì, chúng ta phải vượt qua. Tầng một đã thử đạo tâm, tầng này sẽ thử ý chí. Sẵn sàng chưa?”
Cả ba người gật đầu, ánh mắt lóe lên quyết tâm, dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng. Minh Nhật hít sâu một hơi, bước tới bậc thang đầu tiên, Mạt Nhật Thần Kiếm trong tay rung nhẹ, như đồng hành cùng hắn. Ngay khi chân hắn chạm vào bậc đá, một áp lực vô hình bùng lên, như một ngọn núi khổng lồ đè xuống vai, khiến xương cốt hắn kêu răng rắc, linh khí trong đan điền rung động dữ dội. Hắn nghiến răng, thầm nghĩ:
“Áp lực này… Mạnh hơn ta tưởng! Như cả một ngọn Thái Sơn!”
Hắn vận Huyền Nhật Chân Hỏa, ngọn lửa đỏ đen bùng cháy quanh cơ thể, hóa thành một lớp giáp ánh sáng, chống lại áp lực. Hắn bước lên bậc thứ hai, áp lực tăng gấp đôi, như hai ngọn núi chồng chất, khiến hắn khựng lại, mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở trở nên nặng nề. Hắn lẩm bẩm:
“Mỗi bước… Là một lần thử thách! Nhưng ta không dừng lại!”
Hắn tiếp tục, bước lên bậc thứ ba, thứ tư, áp lực tăng lên lũy tiến, như bốn ngọn núi, tám ngọn núi đè xuống, khiến linh khí trong cơ thể hắn phải vận chuyển điên cuồng để chống đỡ. Đến bậc thứ năm, hắn cảm thấy cơ thể như bị xé toạc, mỗi bước chân nặng như đeo chì, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, nhưng ánh mắt đỏ rực vẫn cháy bỏng, thầm nghĩ:
“Chỉ mới năm bước… Ta phải vượt qua hai mươi bước!”
Hắn ngoảnh lại, thấy cả nhóm cũng bắt đầu bước lên, nhưng sự gian nan của họ khiến hắn nhíu mày lo lắng. Huyết Ma Lão Nhân nghiến răng, trường đao đỏ máu chống xuống bậc thang đầu tiên, đao khí huyết sắc bùng cháy, hóa thành một con rồng máu bao quanh cơ thể, giúp lão chống lại áp lực. Lão gầm lên, giọng khàn khàn:
“Lão phu không thua cái thang này! Đại Đế Cảnh sơ kỳ thì đã sao? Lão phu có đao, có ý chí!”
Nhưng ngay khi bước lên bậc thứ hai, áp lực tăng gấp đôi khiến lão quỵ một gối, trường đao cắm xuống bậc đá, phát ra tiếng “keng” sắc lạnh. Mồ hôi chảy như suối trên khuôn mặt đầy sẹo của lão, đao khí đỏ máu rung động dữ dội, như sắp tan vỡ. Lão nghiến răng, lẩm bẩm:
“Nặng… Nặng quá! Như cả trời đè xuống lão phu!”
Lão vận hết linh lực, đao khí bùng cháy mạnh hơn, miễn cưỡng bước lên bậc thứ ba, nhưng cơ thể lão run rẩy, xương cốt kêu răng rắc, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng. Lão gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu:
“Lão phu không dừng lại! Dù chết, cũng phải đi tiếp!”
Linh Dao bước lên bậc thang đầu tiên, Thánh Linh Ngọc Trượng rung động, ánh sáng bạc bao quanh cơ thể nàng, hóa thành một màn chắn mỏng manh. Nhưng áp lực như một cơn sóng thần ập đến, khiến nàng quỵ xuống, ngọc trượng cắm xuống bậc đá để chống đỡ. Nàng thở hổn hển, giọng run run:
“Nặng quá… Như cả Loạn Tinh Thành đè lên ta!”
Nàng vận Ngọc Linh Thiên Vũ, hàng trăm cánh hoa ánh sáng bạc bay lượn quanh cơ thể, giảm bớt áp lực, giúp nàng miễn cưỡng bước lên bậc thứ hai. Nhưng áp lực tăng gấp đôi khiến nàng lảo đảo, ánh sáng bạc rung động, khuôn mặt tái nhợt như không còn chút máu. Nàng lẩm bẩm, nước mắt lăn dài:
“Ta không thể dừng… Ta phải mạnh hơn… Vì Minh chủ, vì Loạn Tinh Thành!”
Nàng nghiến răng, ngọc trượng phát sáng rực rỡ, ánh sáng bạc hóa thành một con phượng hoàng nhỏ, bao quanh cơ thể, giúp nàng bước lên bậc thứ ba. Nhưng cơ thể nàng run rẩy dữ dội, máu tươi thấm đẫm y phục trắng, ánh mắt vẫn lóe lên tia kiên cường, dù yếu ớt.
Lam Thiên Kiệt bước lên bậc đầu tiên với vẻ trầm tĩnh, trận kỳ rách nát giơ cao, kiếm khí từ Thương Khung Kiếm Quyết bùng cháy, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ lơ lửng trên đầu, chống lại áp lực. Hắn lẩm bẩm:
“Ý chí… Ta không thua!”
Nhưng đến bậc thứ hai, áp lực tăng gấp đôi khiến hắn khựng lại, kiếm khí vàng nhạt rung động, trận kỳ run rẩy trong tay. Hắn nghiến răng, vận hết linh lực, bước lên bậc thứ ba, thứ tư, nhưng đến bậc thứ năm, hắn phải dừng lại, mồ hôi chảy dài, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, giọng trầm thấp:
“Áp lực này… Như muốn nghiền nát thần hồn ta!”
Hắn vận kiếm khí mạnh hơn, thanh kiếm khổng lồ trên đầu phát ra tiếng gầm, giúp hắn miễn cưỡng đứng vững, nhưng mỗi bước chân đều như đi trên lưỡi dao, cơ thể rung lên như sắp vỡ tan.
Minh Nhật đứng ở bậc thứ mười, áp lực như cả bầu trời đè xuống, khiến hắn phải vận Huyền Nhật Thần Quang để chống đỡ. Hai luồng sáng đỏ rực từ đôi mắt bùng cháy, hóa thành một vòng sáng bao quanh cơ thể, nhưng máu tươi vẫn chảy dài từ khóe miệng, giáp vàng kim rách nát rung lên dưới áp lực khủng khiếp. Hắn thầm nghĩ:
“Ta mạnh hơn họ, nhưng áp lực cũng lớn hơn! Huyền Thiên Đại Đế… Ngươi muốn thử ta đến đâu?”
Hắn bước lên bậc thứ mười một, mười hai, mỗi bước chân như xé toạc cơ thể, linh khí trong đan điền vận chuyển điên cuồng, nhưng hắn cảm nhận được một luồng linh khí tinh thuần từ bậc thang thấm vào cơ thể, len qua từng mạch máu, gân cốt, như một dòng nước mát rửa sạch tạp chất. Linh khí này mang khí tức của Huyền Thiên Đại Đế, mạnh mẽ nhưng dịu dàng, có tác dụng rèn luyện cơ thể, tẩy tủy gân cốt. Hắn nhíu mày, thầm nghĩ:
“Không chỉ là thử thách… Đây là cơ hội hiếm có!”
Hắn hét lớn, giọng vang vọng trong không gian trống rỗng, át đi tiếng thở hổn hển của cả nhóm:
“Đừng chỉ chống lại áp lực! Bình tĩnh cảm nhận! Linh khí trong thang có thể rèn luyện cơ thể chúng ta! Hấp thụ nó, để gân cốt mạnh hơn!”
Huyết Ma Lão Nhân đứng ở bậc thứ năm, cơ thể run rẩy như sắp ngã, nhưng nghe lời Minh Nhật, lão nhắm mắt, vận công, đao khí đỏ máu ổn định lại, bắt đầu cảm nhận linh khí thấm vào cơ thể. Lão cười lớn, giọng khàn khàn:
“Minh chủ nói đúng! Lão phu cảm thấy gân cốt chắc hơn, như trẻ lại trăm tuổi!”
Lão bước lên bậc thứ sáu, áp lực khiến lão quỵ một gối, máu tươi phun ra, nhưng linh khí thấm vào cơ thể khiến lão nghiến răng, đứng dậy, ánh mắt đỏ ngầu lóe lên tia kiên định:
“Lão phu không dừng lại! Dù chết, cũng phải đi tiếp!”
Linh Dao đứng ở bậc thứ tư, cơ thể nhỏ bé rung lên dưới áp lực, ánh sáng bạc từ Thánh Linh Ngọc Trượng yếu đi rõ rệt. Nàng nghe lời Minh Nhật, khoanh chân trên bậc thang, vận công hấp thụ linh khí, khuôn mặt tái nhợt dần lấy lại sắc hồng. Linh khí thấm vào gân cốt, khiến nàng cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, như được tái sinh. Nàng lẩm bẩm, giọng yếu ớt nhưng kiên cường:
“Cảm ơn Minh chủ… Linh khí này tinh thuần quá… Ta phải cố gắng!”
Nàng đứng dậy, bước lên bậc thứ năm, áp lực như ngàn mũi kiếm đâm vào cơ thể, máu tươi thấm đẫm y phục, nhưng nàng nghiến răng, ánh sáng bạc bùng cháy, giúp nàng đứng vững, ánh mắt lóe lên quyết tâm:
“Ta không thể thua… Không thể làm gánh nặng cho Minh chủ!”
Lam Thiên Kiệt đứng ở bậc thứ bảy, kiếm khí vàng nhạt rung động dữ dội, cơ thể hắn như bị xé toạc, máu tươi chảy dài từ khóe miệng. Hắn nghe lời Minh Nhật, nhắm mắt, vận công, cảm nhận linh khí thấm vào đan điền, gân cốt kêu răng rắc như được rèn lại. Hắn lẩm bẩm, giọng trầm:
“Cơ duyên… Không thể bỏ lỡ!”
Hắn bước lên bậc thứ tám, áp lực khiến hắn lảo đảo, kiếm khí vàng nhạt tan vỡ một phần, nhưng linh khí thấm vào cơ thể giúp hắn ổn định lại, ánh mắt sáng rực, giọng trầm vang lên:
“Ta không dừng lại! Ý chí của ta không thua bất kỳ ai!”
Minh Nhật tiếp tục bước lên, đến bậc thứ mười lăm, áp lực như cả thiên địa đè xuống, khiến hắn phải vận toàn bộ Huyền Nhật Thần Quang. Hai luồng sáng đỏ rực từ đôi mắt bùng cháy, hóa thành một vòng sáng bao quanh cơ thể, nhưng máu tươi vẫn chảy dài từ khóe miệng, giáp vàng kim rách nát rung lên như sắp vỡ tan. Hắn thầm nghĩ:
“Áp lực này… Như muốn nghiền nát thần hồn! Nhưng ta không dừng lại!”
Hắn bước lên bậc thứ mười sáu, mười bảy, mỗi bước chân như xé toạc cơ thể, linh khí trong đan điền vận chuyển điên cuồng, nhưng linh khí từ bậc thang khiến gân cốt hắn kêu răng rắc, như được rèn lại từ lửa và thép. Đến bậc thứ mười tám, hắn quỵ một gối, máu tươi phun ra, nhưng ánh mắt đỏ rực vẫn cháy bỏng, hắn lẩm bẩm:
“Chỉ còn hai bước… Ta không thua!”
Huyết Ma Lão Nhân đứng ở bậc thứ tám, linh khí đỏ máu bao quanh, cơ thể lão rung lên như sắp vỡ tan, nhưng linh khí thấm vào khiến lão cảm thấy gân cốt mạnh mẽ hơn, như trẻ lại trăm năm. Lão gầm lên, bước lên bậc thứ chín, áp lực khiến lão phun máu, trường đao rung động, nhưng lão cười lớn:
“Lão phu còn sống, còn chiến đấu!”
Linh Dao đứng ở bậc thứ sáu, ánh sáng bạc từ Thánh Linh Ngọc Trượng yếu đi, cơ thể nàng nhỏ bé rung lên dưới áp lực, máu tươi thấm đẫm y phục trắng. Nhưng linh khí thấm vào khiến nàng cảm thấy đan điền rung động, như được mở rộng. Nàng nghiến răng, bước lên bậc thứ bảy, áp lực như ngàn mũi kiếm đâm vào cơ thể, nhưng nàng lẩm bẩm:
“Ta phải mạnh hơn… Vì Minh chủ!”
Lam Thiên Kiệt đứng ở bậc thứ mười, kiếm khí vàng nhạt rung động, cơ thể hắn như bị xé toạc, máu tươi chảy dài. Linh khí thấm vào gân cốt khiến hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, như được tái sinh. Hắn bước lên bậc thứ mười một, áp lực khiến hắn lảo đảo, nhưng ánh mắt sáng rực, giọng trầm:
“Ý chí của ta… Không thua bất kỳ ai!”
Minh Nhật đứng ở bậc thứ mười chín, áp lực như cả vũ trụ đè xuống, khiến hắn phải vận toàn bộ sức mạnh Đại Đế Cảnh trung kỳ. Huyền Nhật Chân Hỏa bùng cháy dữ dội, hóa thành một con rồng lửa đỏ đen bao quanh cơ thể, nhưng máu tươi vẫn phun ra, giáp vàng kim vỡ tan một mảnh. Hắn nghiến răng, ánh mắt đỏ rực như ngọn lửa bất diệt, thầm nghĩ:
“Một bước nữa… Ta sẽ vượt qua!”
Hắn bước lên bậc thứ hai mươi, áp lực khủng khiếp khiến hắn quỵ xuống, máu tươi thấm đẫm y phục, nhưng linh khí từ bậc thang thấm vào cơ thể, khiến gân cốt hắn kêu vang, đan điền rung động như muốn phá vỡ phong ấn. Hắn đứng dậy, ánh mắt sáng rực, giọng trầm vang lên:
“Ta làm được! Các ngươi, tiếp tục!”
Huyết Ma Lão Nhân, Linh Dao, và Lam Thiên Kiệt nhìn hắn, ánh mắt lóe lên ý chí sôi trào. Dù mồ hôi thấm đẫm, dù máu tươi chảy dài, họ vẫn bước lên, chậm rãi nhưng vững chắc, như những chiến binh bất khuất trước cơn bão vô tận. Minh Nhật nhìn họ, thầm nghĩ: