Đế Nhật Trùng Sinh Phá Thiên Vạn Giới

Chương 13: Đại Tướng Quân Giáng Lâm (1)



Tần gia chìm trong cảnh hoang tàn, khói bụi mù mịt bay lên từ đống đổ nát, máu tươi chảy thành dòng trên nền đất nứt toác, hòa quyện với tiếng gió rít như tiếng quỷ tru trong đêm đen. Đại sảnh nguy nga giờ chỉ còn là những mảnh vụn, đất đá vỡ tan dưới sức mạnh kinh thiên của Minh Nhật. Hắn đứng giữa trung tâm, máu tươi nhuộm đỏ áo bào rách nát, ngọn lửa đỏ rực từ bí thuật "Huyền Nhật Thiêu Mệnh" dần lụi tắt, để lại cơ thể run rẩy vì sinh mệnh bị thiêu đốt gần cạn. Nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc lạnh như lưỡi dao, sát khí ngút trời, khí thế nghịch thiên như ngọn núi lửa sắp phun trào, không hề suy giảm trước bất kỳ uy áp nào.

Ngô Phong, trưởng lão Chấp Pháp Điện của Tam Sơn Chiến Tông, đứng giữa không trung, chiến giáp nâu đất chạm khắc hình hổ lấm lem bụi đất, đôi mắt sắc bén lóe lên tia kinh ngạc xen lẫn phẫn nộ. Hắn là một chiến cuồng nổi danh, từng một mình xông vào hang ổ yêu thú cấp năm trong Huyền Linh Sơn Mạch, dùng đôi tay không xé tan ba con Hắc Hùng Yêu, máu nhuộm đỏ cả cánh rừng. Sức mạnh thân thể của hắn là niềm kiêu hãnh của Tam Sơn Chiến Tông, nhưng giờ đây, trước một tiểu tử Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ như Minh Nhật, hắn không khỏi cảm thấy áp lực. Bạch Hạc, trưởng lão Chấp Pháp Điện của Bạch Hạc Trận Tông, tay cầm ngọc trượng khắc phù văn phức tạp, áo bào trắng bạc tung bay trong gió, ánh mắt lạnh lùng quét qua Minh Nhật. Hắn là bậc thầy trận pháp, từng bố trí Huyền Bạch Đại Trận nhốt chết một yêu vương Hóa Thần Cảnh sơ kỳ trong ba ngày ba đêm, nhưng đại trận hộ tộc nghìn năm của Tần gia lại bị Minh Nhật phá tan chỉ trong vài chiêu, khiến hắn không thể không đánh giá lại kẻ này.

Yên Bái, trưởng lão Chấp Pháp Điện của Yên Tử Đan Tông, đứng cách đó không xa, trường bào xanh lá thêu hoa sen nhẹ nhàng tung bay, đôi tay trắng muốt vẫn giữ chặt dây leo quấn quanh Tiểu Vũ. Nàng là một đan sư tài hoa, từng luyện chế Thánh Linh Đan cứu sống hàng ngàn tu sĩ trong trận chiến với tà phái phía tây đại lục, danh tiếng vang xa đến mức ngay cả vương triều họ Vương cũng phải mời nàng đến đế đô luận đan. Nhưng ánh mắt dịu dàng của nàng giờ đây lại lóe lên tia luyến tiếc khi nhìn Tiểu Vũ, như nhìn thấy một viên ngọc quý chưa được mài giũa, một hạt giống có thể đưa Yên Tử Đan Tông lên tầm cao mới. Tần Thiên Huyền, tổ sư Tần gia, đứng gần đó, máu tươi chảy dài trên khóe miệng, áo bào trắng rách nát để lộ vết thương sâu hoắm trên ngực, nhưng đôi mắt lão vẫn lóe lên tia sáng giảo hoạt. Lão là con cáo già sống qua trăm năm, từng dùng mưu kế tiêu diệt ba gia tộc đối địch để đưa Tần gia lên vị thế ngày nay, nhưng giờ đây, trước sức mạnh của Minh Nhật, lão chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

Bốn người này, đều là Hóa Thần Cảnh sơ kỳ, đại diện cho các thế lực mạnh mẽ của Huyền Linh Đại Lục – một thế giới rộng lớn đầy hỗn loạn và cơ hội. Tần gia chỉ là một gia tộc lớn ở vùng đông nam, nắm giữ mỏ linh thạch và rừng linh dược phong phú, nhưng so với các thế lực đỉnh cao, họ chỉ như hạt cát giữa sa mạc. Tam Sơn Chiến Tông, Bạch Hạc Trận Tông, và Yên Tử Đan Tông là ba tông môn đứng ở đỉnh cao quyền lực, mỗi tông có hàng ngàn đệ tử, truyền thừa nghìn năm, và các tông chủ bí ẩn với tu vi vượt xa Hóa Thần Cảnh, ẩn mình trong bóng tối chờ thời cơ. Vương triều họ Vương ở đế đô trung tâm thống trị bằng binh lực hùng mạnh, nắm giữ các thành trì lớn và quân đội tinh nhuệ, là thế lực duy nhất có thể cân bằng giữa gia tộc và tông môn. Ngoài ra, Huyền Linh Đại Lục còn ẩn chứa những mối nguy khác: yêu tộc trong Huyền Linh Sơn Mạch với các yêu vương hung tợn, tán tu lộng hành ở vùng biên với sức mạnh không thể đoán trước, và tà phái như Ma Tông ở phía bắc, luôn rình rập cơ hội xâm lược, từng khiến đại lục chìm trong máu lửa hàng trăm năm trước.

Đột nhiên, từ phía chân trời, một luồng khí tức cổ xưa bùng phát, mạnh mẽ hơn tất cả những gì hiện diện tại đây, như một ngọn núi vô hình đè xuống cả thung lũng. Không gian rung động dữ dội, mây đen cuộn trào trên bầu trời, từng tia sét đỏ rực xé tan màn đêm, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, chậm rãi bước tới từ hư không. Đó là một nam tử trung niên, thân hình vạm vỡ như tượng đồng, mặc chiến giáp đỏ thẫm chạm khắc hình phượng hoàng lửa, mỗi bước chân khiến đất đá dưới chân nứt toác thành từng mảnh lớn, khí thế sát phạt ngút trời như vừa bước ra từ chiến trường ngàn năm máu lửa. Đôi mắt hắn sâu thẳm như vực tối, lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mái tóc đen dài bay trong gió, mang theo hơi thở của tử thần. Trên vai trái, một vết sẹo dài chạy từ cổ xuống ngực, dấu tích của trận chiến với yêu vương Hắc Giao mười năm trước. Tu vi của hắn là Hóa Thần Cảnh trung kỳ, vượt xa bốn người kia, uy áp kinh người khiến cả Ngô Phong, Bạch Hạc, Yên Bái và Tần Thiên Huyền phải khựng lại, ánh mắt thoáng qua tia kính nể xen lẫn kiêng dè.

Hắn dừng lại giữa không trung, giọng nói trầm thấp vang lên như tiếng chuông đồng từ cửu thiên, át cả tiếng gió rít trong thung lũng.

"Đủ rồi! Trận chiến này dừng ở đây!"

Tần Thiên Huyền vội cúi đầu, giọng cung kính nhưng thoáng run rẩy.

"Đại tướng quân Vương Chinh, sao ngài lại đến đây?"

Vương Chinh, đại tướng quân của vương triều họ Vương từ đế đô Huyền Linh Đại Lục, là một chiến tướng lẫy lừng, từng dẫn quân chinh phạt yêu tộc ở Huyền Linh Sơn Mạch, tay nhuộm máu hàng vạn kẻ thù, sát khí trên người dày đặc đến mức không gian xung quanh như bị bóp méo. Hắn từng một mình cầm trường thương, đứng giữa chiến trường phía đông, chém chết ba yêu vương Hóa Thần Cảnh sơ kỳ trong một ngày, máu chảy thành sông, danh tiếng vang dội khắp đại lục. Có lời đồn rằng vương triều họ Vương sở hữu một bí bảo cổ xưa, giúp các tướng quân như Vương Chinh đạt được sức mạnh vượt xa tu vi thông thường, nhưng không ai dám xác minh, vì kẻ nào dám thách thức đều đã nằm dưới lưỡi thương của hắn. Dù chỉ cao hơn bốn người một tiểu cảnh giới, kinh nghiệm chiến trường và khí thế sát phạt khiến hắn như một ngọn núi bất khả xâm phạm, ngay cả Ngô Phong – kẻ vốn kiêu ngạo – cũng phải nín lặng, bàn tay nắm chặt thành quyền nhưng không dám lên tiếng.

Vương Chinh nhìn Minh Nhật, ánh mắt thoáng qua tia tiếc nuối xen lẫn tán thưởng, giọng trầm vang như sấm rền.

"Tiểu tử, ngươi là một nhân tài hiếm có!"

"Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ mà có thể đấu ngang Hóa Thần Cảnh, lại phá được đại trận hộ tộc nghìn năm của Tần gia, nếu ngươi chịu quy phục vương triều họ Vương, ta sẽ đích thân tiến cử ngươi làm tướng quân dưới trướng ta, quyền lực và tài nguyên không thiếu! Với thiên phú của ngươi, tương lai có thể vượt qua cả ta!"

Minh Nhật đứng yên, máu tươi vẫn chảy trên khóe miệng, cơ thể run rẩy vì sinh mệnh bị thiêu đốt, nhưng ánh mắt hắn lóe lên tia sáng dữ dội, sát khí bùng nổ như sóng thần cuốn trôi tất cả. Trong đầu hắn, ký ức kiếp trước ùa về – hình ảnh Huyền Nhật Đại Đế đứng trên đỉnh Cửu Thiên, tay cầm Huyền Nhật Thần Kiếm, một kiếm chém tan mười tám thiên quân, máu nhuộm đỏ cả bầu trời, thần ma quỳ dưới chân, thiên địa cúi đầu. Hắn cười lớn, tiếng cười vang vọng như sấm sét, mang theo khí thế nghịch thiên không gì sánh nổi, át cả uy áp của Vương Chinh.

"Quy phục? Ngươi cũng xứng sao, Vương Chinh?"

"Kiếp trước ta là Huyền Nhật Đại Đế, bá chủ thiên địa, cả cửu thiên thập địa quỳ dưới chân ta, thần ma run sợ trước tên ta! Giờ ngươi muốn ta cúi đầu trước một vương triều nhỏ bé ở Huyền Linh Đại Lục này?"

"Ta thà chết còn hơn khuất phục bất kỳ kẻ nào!"

Vương Chinh nhíu mày, ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc, bàn tay nắm chặt cán thương rung lên nhè nhẹ, nhưng hắn không giận dữ, mà trầm giọng, mang theo chút cảm thán.

"Ngươi có khí phách, ta rất khâm phục! Nhưng nhìn xem, ngươi đã trọng thương, sinh mệnh bị thiêu đốt gần cạn, còn sức đâu mà tiếp tục? Huyền Nhật Đại Đế thì sao? Giờ ngươi chỉ là Nguyên Thần Cảnh, không phải kẻ đứng trên đỉnh cao năm xưa!"

Hắn quay sang Tần Thiên Huyền, giọng lạnh lùng như băng giá, mang theo uy áp không thể kháng cự.

"Trận chiến này kết thúc ở đây. Tần gia phải bồi thường tài nguyên cho tiểu tử này – mười vạn linh thạch thượng phẩm, năm viên Hóa Thần Đan, và ba món linh bảo cấp cao. Đây là cái giá cho sự ngu xuẩn của các ngươi khi để mọi chuyện đi xa thế này!"

Tần Thiên Huyền tái mặt, đôi tay run lên dữ dội, định phản đối, nhưng dưới ánh mắt sắc lạnh của Vương Chinh, lão chỉ có thể nghiến răng gật đầu, ánh mắt lóe lên tia oán độc sâu thẳm. Ngô Phong hừ lạnh, giọng đầy bất mãn, bàn tay siết chặt đến mức khớp xương trắng bệch.

"Vương Chinh, ngươi dù là đại tướng quân cũng không thể ép Tam Tông chúng ta! Tiểu tử này phá rối Tần gia, liên quan gì đến vương triều họ Vương?"

Vương Chinh quét mắt qua Ngô Phong, sát khí bùng lên như ngọn lửa địa ngục, linh khí đỏ thẫm lượn lờ quanh cơ thể hóa thành bóng phượng hoàng mờ ảo, giọng trầm thấp nhưng đầy uy áp, khiến cả thung lũng rung lên nhè nhẹ.

"Ngô Phong, ngươi muốn thử trường thương của ta sao? Tam Tông mạnh, nhưng vương triều họ Vương không phải thứ các ngươi muốn động là động! Một chiêu của ta đủ để ngươi nằm lại đây, tin không?"

Ngô Phong nghiến răng, sát khí bùng lên nhưng lập tức bị đè xuống, khí thế của Vương Chinh quá mạnh, như một ngọn núi đè ép khiến hắn không thở nổi. Bạch Hạc đứng yên, ngọc trượng trong tay rung lên nhè nhẹ, ánh mắt thoáng qua tia kiêng dè, không dám lên tiếng. Yên Bái khẽ thở dài, đôi tay siết chặt dây leo quanh Tiểu Vũ, ánh mắt phức tạp nhìn Vương Chinh, nhưng vẫn im lặng.

Minh Nhật đứng giữa vòng vây, ánh mắt sắc lạnh quét qua năm người, nụ cười trên môi càng thêm lạnh lẽo, sát khí tràn ngập như muốn nuốt chửng cả thiên địa. Hắn giơ kiếm, linh khí đen kịt từ "Huyền Nhật Diệt Hồn" bùng lên lần nữa, vòng xoáy tử thần lượn lờ quanh cơ thể, giọng vang vọng như sấm rền.

"Đừng phí lời! Ta không cần tài nguyên của Tần gia, ta muốn máu chúng chảy thành sông, xương chúng chất thành núi, để rửa sạch mối nhục ba năm trước! Các ngươi dù có đông đến đâu, cũng đừng mơ ngăn được Nguyễn Minh Nhật ta!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com