Đế Nhật Trùng Sinh Phá Thiên Vạn Giới

Chương 15: Đại Tướng Quân Giáng Lâm (3)



Gió lạnh thổi qua thung lũng Tần gia, cuốn theo bụi đất nhuộm máu, như tiếng khóc than của thiên địa trước cảnh hoang tàn. Dưới ánh trăng mờ nhạt, Minh Nhật ngã ngồi giữa đống đổ nát, máu tươi từ vai phải, đùi trái và ngực trái nhỏ xuống đất, hòa thành những vệt đỏ thẫm loang lổ trên đá vỡ, như hoa nở giữa tro tàn. Thanh kiếm gãy nửa cắm sâu vào đất, linh khí đen kịt từ "Huyền Hồn Đan" vẫn lượn lờ quanh người hắn như tàn hồn địa ngục, yếu ớt nhưng không chịu khuất phục, như ngọn lửa nhỏ cuối cùng cháy sáng trong bóng tối vô tận. Hơi thở hắn nặng nề, từng nhịp phập phồng như ngọn gió cuối thu sắp tắt, mồ hôi hòa với máu thấm đẫm khuôn mặt góc cạnh. Nhưng đôi mắt – đôi mắt ấy – lại cháy rực như sao băng giữa đêm đen, sát khí ngút trời, như muốn xé tan cả vòm trời Huyền Linh Đại Lục, mang theo ý chí bất khuất của một vị đại đế tái sinh.

Vương Chinh lơ lửng giữa hư không, chiến giáp đỏ thẫm rực sáng như máu tươi, trường thương trong tay rung lên từng nhịp trầm thấp, linh khí phượng hoàng hóa thành những tia lửa đỏ lượn lờ, như muốn thiêu đốt cả không gian. Uy áp Hóa Thần Cảnh trung kỳ của hắn đè xuống, khiến đất đá dưới chân nứt toác thành từng mảnh lớn, không khí rung lên từng đợt nặng nề. Nhưng ánh mắt hắn lại thoáng qua tia trầm tư khi nhìn Minh Nhật – một kẻ trọng thương đến mức gần kề cái chết, nhưng vẫn hiên ngang như ngọn núi bất khuất, khí thế khiến lòng người run sợ.

Ngô Phong đứng cách đó vài trượng, máu khô đọng trên khóe miệng, đôi tay siết chặt thành quyền đến mức khớp xương trắng bệch, ánh mắt vừa kinh hãi vừa phẫn nộ nhìn kẻ đã phá tan con hổ đất kiêu hãnh của hắn. Bạch Hạc nắm ngọc trượng, phù văn trắng bạc đã mờ nhạt trên thân trượng, khuôn mặt lạnh lùng thoáng hiện một tia kiêng dè hiếm thấy, như thể đối diện với một con yêu thú không thể đoán trước, ẩn chứa sức mạnh vượt xa tu vi hiện tại. Tần Thiên Huyền quỳ một gối cách đó không xa, áo bào trắng rách nát, máu chảy từ vết thương sâu hoắm trên ngực, đôi mắt lão độc như rắn, nhưng cơ thể run rẩy không còn chút sức lực, như con cáo già đã cạn kiệt mưu kế trước cơn bão tử thần.

Yên Bái đứng lặng lẽ, trường bào xanh lá tung bay trong gió lạnh, dây leo quấn quanh Tiểu Vũ lóe lên ánh sáng sinh mệnh, như ngọn gió xuân giữa cảnh chết chóc. Đôi mắt nàng dán chặt vào Minh Nhật, ánh lên sự kinh ngạc xen lẫn tiếc nuối sâu thẳm, như nhìn thấy một viên ngọc quý bị vùi lấp trong máu và lửa. Tiểu Vũ giãy giụa trong dây leo, đôi mắt đỏ hoe long lanh nước, mái tóc rối bời bay trong gió, giọng nói như tiếng chuông bạc vang lên giữa không gian chết chóc, mang theo ý chí kiên định không gì lay chuyển.

"Sư phụ! Người không được gục ngã! Dù chết, đệ tử cũng sẽ cùng người diệt sạch lũ rác rưởi này!"

Minh Nhật quay đầu, ánh mắt sắc lạnh thoáng dịu đi khi chạm vào đôi mắt kiên định của Tiểu Vũ, như ngọn gió mát lành xoa dịu cơn thịnh nộ trong lòng hắn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, sát khí lại bùng lên như ngọn lửa địa ngục, thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Hắn chống tay lên thanh kiếm gãy, từ từ đứng dậy, máu tươi chảy xuống thành từng giọt, rơi xuống đất như những cánh hoa đỏ nở giữa tro tàn. Giọng hắn khàn khàn, nhưng mỗi chữ như lưỡi đao sắc bén, cắt qua không gian, vang vọng như lời thề từ cửu thiên.

"Đệ tử của Nguyễn Minh Nhật ta, không ai dám động đến! Tần gia hôm nay chỉ là khởi đầu, ta còn sống, Liễu gia và Diệp gia cũng đừng mong yên ổn!"

Vương Chinh nhíu mày, trường thương trong tay rung lên một tiếng trầm đục, ánh mắt sâu thẳm như vực tối quét qua Minh Nhật, giọng trầm vang như tiếng sóng gầm từ biển sâu, mang theo uy áp không thể kháng cự.

"Ngươi đã đến bước đường cùng, còn dám lớn lối? Huyền Linh Đại Lục cần sức mạnh để đối phó Ma Tông, ta không muốn giết ngươi, nhưng nếu ngươi không dừng lại, đừng trách trường thương của ta vô tình!"

Minh Nhật cười lớn, tiếng cười như cuồng phong cuốn qua núi rừng, mang theo khí thế nghịch thiên khiến cả đất trời rung động. Hắn giơ tay lau máu trên khóe miệng, động tác chậm rãi nhưng đầy kiêu ngạo, ánh mắt lóe lên tia sáng điên cuồng, như ngọn lửa bất diệt giữa bóng tối vô tận, thiêu đốt mọi ánh mắt dám nhìn thẳng vào hắn.

"Ngừng lại? Vương Chinh, ngươi nghĩ chút uy áp của ngươi đủ để khiến ta cúi đầu? Ba năm trước, Tần gia, Liễu gia, Diệp gia liên thủ giẫm đạp ta xuống bùn đen, Liễu Thanh Nhi cười nhạo ta là phế vật, Diệp Thiên Long dùng roi linh khí đánh ta đến gần chết, Tần Thiên Huyền đuổi ta như chó hoang! Mối nhục này, chỉ có máu mới rửa sạch!"

Hắn giơ thanh kiếm gãy, dù lưỡi kiếm đã không còn nguyên vẹn, nhưng linh khí đen kịt bùng lên như ngọn lửa tử thần, hóa thành một bóng kiếm hư ảo khổng lồ trên không, như bóng dáng Huyền Nhật Đại Đế từ kiếp trước giáng lâm, mang theo khí tức hủy diệt vạn vật. Ký ức xưa ùa về – ngày hắn đứng trên đỉnh Cửu Thiên, một kiếm chém tan Huyền Thiên Thần Trận, máu ba thần tướng Hóa Thần Cảnh hậu kỳ nhuộm đỏ trời cao, thần ma run sợ, thiên địa cúi đầu. Hắn nghiến răng, giọng vang vọng như tiếng gầm của rồng cổ, át cả tiếng gió lạnh trong thung lũng.

"Ta là Huyền Nhật Đại Đế tái sinh, từng bước qua núi xương sông máu để đứng trên đỉnh thiên địa! Giờ chỉ là một vương triều nhỏ bé, ba gia tộc rác rưởi, cũng muốn ngăn ta? Ta thề, dù hôm nay ta chết, ta cũng kéo cả Huyền Linh Đại Lục này chôn cùng – cá chết lưới rách, không ai sống sót!"

Lời nói của hắn như sấm sét nổ vang, mang theo khí thế kinh thiên khiến Ngô Phong bất giác lùi lại một bước, ánh mắt thoáng qua tia kinh hãi hiếm thấy. Bạch Hạc nắm chặt ngọc trượng, phù văn rung lên yếu ớt, khuôn mặt lạnh lùng giờ thêm một tia nghi ngờ, như đối diện với một bóng ma từ thời thượng cổ. Tần Thiên Huyền run rẩy, đôi tay nắm chặt thành quyền đến mức máu rỉ ra từ lòng bàn tay, ánh mắt oán độc như muốn nuốt chửng Minh Nhật, nhưng giọng nói lại run rẩy không thành lời, như kẻ sắp rơi vào tuyệt vọng.

"Ngươi... ngươi điên rồi! Đại tướng quân, giết hắn đi!"

Yên Bái khẽ thở dài, ánh mắt thoáng qua tia tiếc nuối sâu thẳm, giọng dịu dàng như gió xuân nhưng mang theo sự kinh hãi khi nhìn Minh Nhật.

"Tiểu tử, ngươi thật sự là ai? Một kẻ Nguyên Thần Cảnh mà có khí thế như vậy... ta chưa từng thấy qua!"

Vương Chinh nghiến răng, trường thương trong tay rung lên dữ dội, sát khí bùng nổ như ngọn lửa thiêu đốt cả hư không, nhưng ánh mắt lại thoáng qua tia do dự hiếm có. Hắn từng đối mặt với hàng ngàn kẻ thù trên chiến trường, tay nhuộm máu vạn sinh linh, nhưng chưa bao giờ gặp một kẻ như Minh Nhật – trọng thương gần chết, nhưng vẫn toát ra khí thế khiến lòng người run sợ, như một con rồng bị thương nhưng chưa gục ngã. Hắn gầm lên, giọng như sóng gầm từ biển sâu, mang theo uy áp kinh thiên.

"Ngươi muốn cá chết lưới rách? Ngươi nghĩ mình đủ sức làm điều đó sao, tiểu tử?"

Minh Nhật cười lạnh, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao vừa rút ra từ máu tươi, linh khí đen kịt bùng lên lần cuối, hóa thành một vòng xoáy tử thần nhỏ bé nhưng mang theo khí tức hủy diệt từ kiếp trước. Hắn quét mắt qua Vương Chinh, giọng khàn khàn nhưng đầy bá khí, như lời tuyên chiến cuối cùng với cả thiên địa.

"Đủ hay không, ngươi cứ thử xem! Kiếp trước ta từng dùng bí thuật Huyền Nhật Diệt Thế, một mình hủy diệt ba vạn thiên binh, kéo theo cả Huyền Thiên Giới tan thành tro bụi! Giờ chỉ là một vương triều họ Vương, ta dù chết cũng khiến đế đô của ngươi thành đống đổ nát trước khi Ma Tông kịp đến!"

Lời nói của hắn như ngọn gió lạnh thổi qua địa ngục, khiến cả thung lũng rơi vào im lặng chết chóc. Ngô Phong nuốt nước bọt, ánh mắt thoáng qua tia sợ hãi hiếm thấy, bàn tay nắm chặt thành quyền run lên nhè nhẹ. Bạch Hạc nhíu mày, ngọc trượng trong tay rung lên như muốn thoát ra, khuôn mặt lạnh lùng giờ thêm một tia bất an. Tần Thiên Huyền run rẩy, hét lên trong tuyệt vọng, giọng lạc đi như kẻ sắp rơi vào vực thẳm.

"Đại tướng quân, đừng tin hắn! Hắn chỉ hù dọa thôi!"

Nhưng Vương Chinh giơ tay, ra hiệu im lặng, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi thương xuyên thủng hồn phách quét qua Minh Nhật. Giọng hắn trầm thấp nhưng đầy uy lực, như tiếng sóng vỗ vào vách đá ngàn năm, mang theo sự quyết đoán của một chiến tướng từng tung hoành sa trường.

"Ngươi muốn trả thù, ta không ngăn. Nhưng Huyền Linh Đại Lục cần đoàn kết trước Ma Tông. Tần gia giao ra một nửa tài nguyên gia tộc – linh thạch, linh dược, linh bảo – cho ngươi, xem như bồi thường mối nhục ba năm trước. Sau trận chiến với Ma Tông, vương triều họ Vương sẽ không can thiệp vào ân oán giữa ngươi và Tần gia, Liễu gia, Diệp gia. Nhưng nếu ngươi dám gây loạn trước đó, ta sẽ đích thân lấy đầu ngươi!"

Tần Thiên Huyền nghe xong, mặt trắng bệch như tro tàn, đôi tay run rẩy ôm ngực, hét lên trong tuyệt vọng, giọng lạc đi như kẻ mất hết hy vọng.

"Một nửa tài nguyên gia tộc? Đại tướng quân, ngài không thể làm vậy! Tần gia sẽ sụp đổ, trăm năm cơ nghiệp tan thành mây khói!"

Vương Chinh quay đầu, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi thương xuyên thủng hồn phách, sát khí bùng nổ như ngọn lửa địa ngục, khiến Tần Thiên Huyền ngã nhào ra sau, máu tươi phun ra từ miệng, cơ thể run rẩy không dám ngẩng đầu. Hắn gầm lên, giọng như sấm sét giữa trời cao, át cả tiếng gió lạnh trong thung lũng.

"Ngươi muốn Tần gia diệt ngay hôm nay sao? Giao ra, hoặc ta để tiểu tử này xóa sổ các ngươi trước khi rời đi! Chọn đi!"

Tần Thiên Huyền run rẩy, ánh mắt oán độc nhìn Minh Nhật như muốn xé tan hắn thành từng mảnh, nhưng dưới uy áp kinh thiên của Vương Chinh, lão không dám phản kháng. Lão nghiến răng gật đầu, giọng run rẩy như sắp khóc, mang theo sự bất lực của kẻ từng là bá chủ một phương.

"Được... ta giao! Nhưng Tần Hạo Thiên, ta thề sẽ khiến ngươi trả giá gấp trăm lần!"

Minh Nhật cười lạnh, ánh mắt quét qua Tần Thiên Huyền như nhìn một con chó sắp chết, giọng khàn khàn nhưng đầy khinh miệt, như lời tuyên án tử thần dành cho kẻ thù.

"Một nửa tài nguyên? Không đủ để trả mạng ngươi, nhưng ta tạm chấp nhận! Tần Thiên Huyền, sau trận chiến Ma Tông, ta sẽ trở lại lấy đầu ngươi treo trên cổng Tần gia!"

Hắn quay sang Vương Chinh, ánh mắt lóe lên tia sáng dữ dội như ngọn lửa bất diệt, mang theo ý chí kiên định không gì lay chuyển.

"Vương triều họ Vương, nhớ lời ngươi hôm nay. Nếu dám can thiệp vào ân oán của ta với Tần gia, Liễu gia, Diệp gia, ta sẽ khiến đế đô của ngươi thành đống tro tàn, máu chảy ngập trời!"

Vương Chinh hừ lạnh, trường thương rung lên một tiếng trầm đục, sát khí lượn lờ như ngọn lửa phượng hoàng, nhưng hắn không ra tay. Giọng hắn trầm thấp như tiếng gió thổi qua chiến trường ngàn năm, mang theo sự kiêu ngạo của một chiến tướng bất bại.

"Ngươi cứ thử xem, tiểu tử!"

Yên Bái bước tới, ánh mắt vẫn dán chặt vào Tiểu Vũ, giọng dịu dàng như gió xuân nhưng mang theo tiếc nuối sâu thẳm, như nhìn thấy một viên ngọc quý bị vùi lấp trong máu và lửa.

"Tiểu cô nương, thiên phú của ngươi như ngọc quý giữa đá thô! Theo ta về Yên Tử Đan Tông, ta cho ngươi ba viên Thánh Linh Đan, hai bí thuật y đạo cấp cao, và danh phận đệ tử nội môn tông truyền. Sư phụ ngươi dù mạnh, nhưng không thể mãi che chở ngươi!"

Tiểu Vũ nghiến răng, ánh mắt kiên định như ngọn núi không lay chuyển, đôi tay dù bị dây leo trói chặt vẫn cố vùng vẫy, giọng trong trẻo nhưng sắc bén như kiếm, mang theo ý chí bất khuất của một chiến binh nhỏ bé.

"Ta không cần! Tất cả những gì ta có đều do sư phụ truyền cho! Ngươi đừng mơ cướp ta khỏi người!"

Yên Bái ngẩn người, ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc, quay sang nhìn Minh Nhật, giọng trầm xuống, mang theo sự kinh hãi như nhìn thấy một bóng ma từ thời thượng cổ.

"Ngươi... thật sự là ai? Một kẻ Nguyên Thần Cảnh mà có thể dạy ra đệ tử như vậy, lại khiến vương triều phải nhượng bộ... ta chưa từng thấy kẻ nào như ngươi!"

Minh Nhật cười nhạt, chống kiếm đứng thẳng, máu tươi chảy từ các vết thương, thấm đẫm áo bào rách nát, nhưng khí thế vẫn như ngọn gió cuốn qua thiên địa, bất khuất và kiêu ngạo. Hắn giơ tay, linh khí đen kịt yếu ớt hóa thành một luồng sáng cuốn lấy Tiểu Vũ, kéo cô bé thoát khỏi dây leo của Yên Bái trong chớp mắt, như một tia chớp xé tan màn đêm. Yên Bái giật mình, định ra tay ngăn cản, nhưng Vương Chinh giơ tay chặn lại, giọng lạnh lùng như băng giá, mang theo sự quyết đoán không cho phép phản kháng.

"Để hắn đi!"

Minh Nhật ôm Tiểu Vũ vào lòng, ánh mắt sắc lạnh quét qua năm người lần cuối, giọng khàn khàn nhưng vang vọng như lời thề từ địa ngục, mang theo sát khí ngút trời.

"Tần gia, chờ ta trở lại! Liễu gia, Diệp gia, ngày tàn của các ngươi đã điểm! Huyền Linh Đại Lục, hãy nhớ lấy cái tên Nguyễn Minh Nhật!"

Hắn quay người, từng bước nặng nề rời khỏi thung lũng, máu tươi nhỏ xuống đất thành một vệt dài đỏ thẫm, như dấu vết của một con rồng bị thương nhưng chưa gục ngã. Bóng lưng hắn hiên ngang như ngọn núi đứng vững giữa phong ba, dù cơ thể rệu rã, nhưng ý chí vẫn bất khuất, như lời tiên tri về một cơn bão sắp quét sạch tất cả.

Vương Chinh nắm chặt trường thương, ánh mắt thoáng qua tia phức tạp, như nhìn thấy một đối thủ đáng gờm đang dần lớn lên từ máu và lửa. Ngô Phong và Bạch Hạc nghiến răng, sát khí bùng lên nhưng không dám đuổi theo, ánh mắt đầy bất cam nhìn bóng lưng dần khuất xa. Tần Thiên Huyền quỳ dưới đất, ánh mắt oán độc nhìn theo Minh Nhật, tay đấm mạnh xuống đất, máu chảy từ lòng bàn tay hòa với máu trên ngực, giọng run rẩy như lời nguyền rủa cuối cùng.

"Tần Hạo Thiên... ngươi sẽ không sống lâu đâu!"

Yên Bái đứng yên, ánh mắt luyến tiếc nhìn Tiểu Vũ trong vòng tay Minh Nhật, khẽ thở dài, giọng như gió thoảng qua rừng sâu, mang theo sự tiếc nuối vô hạn.

"Một hạt giống hiếm có... rơi vào tay kẻ điên cuồng như vậy, thật đáng tiếc!"

Gió lạnh thổi qua, mang theo sát khí còn sót lại của Minh Nhật, như lời cảnh báo rằng Huyền Linh Đại Lục sắp đối mặt với một cơn ác mộng chưa từng có.

"Đạo hữu nào yêu thích trận chiến khốc liệt này, muốn xuất hiện trong truyện hoặc muốn nhân vật của mình trở thành cường giả đối đầu Huyền Nhật Đại Đế, hãy ủng hộ tác giả một chén trà đá để chương mới ra nhanh hơn!"

💰 STK: 0721000637501

🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat

🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94

🔥 Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng ta trên con đường tiên hiệp đầy gian nan này. Mỗi chén trà đá là một nguồn động lực lớn lao, giúp ta viết nên những trận chiến kinh thiên động địa. Hẹn gặp lại ở chương sau, nơi máu và lửa sẽ bùng nổ dữ dội hơn!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com