Đế Nhật Trùng Sinh Phá Thiên Vạn Giới

Chương 44: Thần Giới Vạn Giới – Những Chúa Tể Kinh Thiên Động Địa



Dưới ánh sao đêm lấp lánh của Huyền Linh Đại Lục, Nguyễn Minh Nhật đứng hiên ngang trên đỉnh ngọn đồi cao nhất, nơi từng là chiến trường đẫm máu với Quỷ Vực giờ đã hóa thành vùng đất tĩnh lặng nhưng vẫn phảng phất dư âm của sự chết chóc. Gió thổi mạnh qua, cuốn bay vạt áo đen đỏ rách rưới của hắn, để lộ thân hình rắn rỏi đầy vết sẹo chiến đấu, nhưng khí thế lại bùng nổ như một ngọn núi lửa bất khuất, linh khí đỏ đen quấn quanh người như những con rồng gầm vang, mỗi luồng khí tức đều khiến không gian rung động, đất đá dưới chân nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ, như thể thiên địa đang cúi mình trước ý chí của hắn. Sau khi đột phá lên Phá Thiên Cảnh trung kỳ và củng cố cảnh giới, sức mạnh của Minh Nhật đã đạt đến một tầm cao mới, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm xuyên thủng màn đêm, hướng về một cõi giới xa xôi mà hắn biết rõ – Thần Giới Vạn Giới, nơi những chúa tể tối thượng ngự trị.

Bên cạnh hắn, Tiểu Vũ đứng lặng lẽ, tu vi Hóa Thần Cảnh đỉnh phong vừa ổn định tỏa ra ánh sáng trắng bạc dịu dàng từ Hắc Nguyệt Hồn Châu, nhưng trong đôi mắt trong veo của nàng lại ánh lên sự tò mò xen lẫn lo lắng. Xung quanh, ba lãnh đạo tối cao của Huyền Linh Đại Lục – Bạch Hạc Thiên Quân với khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt kính nể, Yên Tử Huyền Nữ với vẻ thanh tao ẩn chứa trí tuệ sâu thẳm, và Vương Huyền Đế với khí thế uy nghi như một đế vương bất bại – đều im lặng chờ đợi, không gian nặng nề như bị đè nén bởi một sức ép vô hình. Tất cả đều cảm nhận được rằng, những lời sắp được thốt ra từ miệng Minh Nhật sẽ không chỉ là câu chuyện, mà là một cánh cửa mở ra cõi giới kinh thiên động địa, nơi mà ngay cả những cường giả như họ cũng chỉ là hạt bụi trước cơn bão của các vị thần.

Tiểu Vũ khẽ nắm lấy tay áo sư phụ, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy hiếu kỳ:

“Sư phụ, người nói sẽ kể về Thần Giới Vạn Giới… Nó là nơi như thế nào? Những vị thần ở đó ra sao?”

Minh Nhật quay lại, ánh mắt sâu thẳm như vực tối không đáy, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt đầy tự tin, giọng trầm trầm vang vọng như tiếng sấm rền giữa cơn bão lớn, mỗi từ đều mang sức nặng của thiên địa, khiến không gian rung lên nhè nhẹ. Hắn giơ tay, một luồng linh khí đỏ đen bùng nổ dữ dội, hóa thành một hình ảnh hư ảo khổng lồ trên không trung, hiện lên một vũ trụ mênh mông vô tận với hàng tỷ giới vực lấp lánh như những vì sao rơi rụng, ánh sáng từ chúng nhấp nháy như những ngọn lửa nhỏ giữa bóng tối vô biên. Ở trung tâm, một cõi giới rực rỡ trỗi dậy, tỏa ánh sáng chói lòa như một vầng thái dương khổng lồ, chiếu rọi cả Chư Thiên, núi non trôi nổi giữa hư không, mỗi ngọn cao hàng vạn trượng, phủ đầy linh khí hóa thành sương mù dày đặc như đại dương treo ngược, cung điện nguy nga lộng lẫy đúc từ tinh hoa thiên địa, mỗi viên gạch đều tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng ấy không chỉ đẹp mà còn mang uy áp kinh hồn, đủ để khiến bất kỳ kẻ nào dưới Thần Cảnh nhìn vào cũng phải mù mắt, tan thần hồn trong tích tắc.

Minh Nhật bắt đầu kể, giọng hắn trầm hùng như tiếng chuông ngân vang từ cõi hư vô, cuốn mọi người vào một bức tranh hoành tráng và đáng sợ. “Đây là Thần Giới Vạn Giới – cõi giới tối cao của Chư Thiên, nơi linh khí không còn là khí mà là biển cả vô tận, mỗi giọt đều chứa sức mạnh đủ để nghiền nát một ngọn núi lớn thành tro bụi trong chớp mắt. Núi non ở đó không nằm trên đất, mà trôi lơ lửng giữa hư không, mỗi ngọn đều là một tiểu thế giới, ẩn chứa bí mật của vũ trụ, cao đến mức xuyên thủng tầng trời cao nhất, đỉnh núi chạm đến những vì sao xa xôi. Cung điện của các vị thần không phải xây bằng đá hay vàng, mà đúc từ tinh hoa của thiên địa, mỗi viên gạch là một mảnh linh thạch tinh khiết nhất, tỏa sáng như mặt trời, ánh sáng ấy không chỉ chói mắt mà còn mang sát khí kinh hồn, đủ để thiêu rụi thần hồn của bất kỳ kẻ nào dám nhìn thẳng mà không có tu vi Thần Cảnh. Ở đó, các vị thần ngự trị, những chúa tể tối thượng của vạn vật, mỗi người là một truyền thuyết sống, một cơn ác mộng kinh thiên động địa mà ngay cả Quỷ Thần Vương cũng chỉ là con kiến trước mặt họ. Hôm nay, ta sẽ kể cho các người về ba trong số họ: Zeus, Shiva và Amaterasu – những kẻ mà sức mạnh của họ không chỉ là lời kể, mà là sự thật đáng sợ vượt xa mọi tưởng tượng.”

Hình ảnh hư ảo trên không trung biến đổi dữ dội, hiện lên một ngọn núi vàng rực rỡ chói lòa, không phải vàng của trần thế mà là tinh hoa của lôi điện ngưng tụ, cao đến mức xuyên thủng tầng mây cao nhất của Thần Giới Vạn Giới, đỉnh núi lấp lánh ánh sáng như được đúc từ hàng ngàn tia sét gầm vang, không gian quanh nó rung chuyển không ngừng, từng luồng lôi điện khổng lồ uốn lượn như những con rồng lửa, mỗi tia sét đều mang sức mạnh đủ để xé nát không gian thành hư vô. Trên ngai vàng khổng lồ đặt giữa đỉnh núi, một vị thần uy nghi ngự trị, thân hình cao lớn như che khuất cả vầng thái dương, mái tóc trắng tung bay như mây bão, đôi mắt lấp lánh tia sét sắc bén như lưỡi dao chém qua thiên địa, tay cầm một cây chùy lôi điện tỏa ánh sáng chói lòa, mỗi lần cây chùy rung lên là một tiếng gầm kinh thiên vang vọng, khiến cả Thần Giới phải cúi đầu trong sợ hãi. Minh Nhật kể tiếp, giọng hắn trầm trầm như dẫn mọi người vào trung tâm của một cơn bão lôi đình bất tận.

“Đây là Zeus, chúa tể sấm sét của Thiên Lôi Thần Vực, nơi ngọn núi Lôi Đình Vĩnh Cửu đứng sừng sững giữa hư không, cao đến mức chạm đến ranh giới của Chư Thiên, mỗi tảng đá trên ngọn núi ấy đều là kết tinh của hàng ngàn tia sét cổ xưa, chứa sức mạnh đủ để hủy diệt cả một giới vực trong tích tắc. Zeus là biểu tượng của quyền lực tối thượng, mỗi tia lôi điện từ tay hắn không chỉ là sấm sét, mà là cơn thịnh nộ của thiên địa giáng xuống, mang theo sức mạnh kinh hồn đủ để xé tan trời đất, đốt cháy cả một đại lục chỉ trong một cái chớp mắt. Trong truyền thuyết cổ xưa của Chư Thiên, Zeus từng đối mặt với các Titan Cổ Thần – những kẻ khổng lồ cao hàng vạn trượng, mỗi bước chân khiến núi non sụp đổ, mỗi tiếng gầm làm không gian nứt vỡ, sức mạnh của chúng đủ để hủy diệt hàng trăm giới vực trong một ngày. Nhưng Zeus chỉ giơ Lôi Thần Chùy lên, triệu hồi một cơn bão sấm sét kinh thiên động địa, hàng ngàn tia sét khổng lồ giáng xuống cùng lúc, ánh sáng chói lòa như mặt trời bùng nổ, xé nát thân thể các Titan thành tro bụi, máu của chúng hóa thành mưa đỏ rơi xuống khắp Chư Thiên, linh hồn bị phong ấn dưới vực sâu Vĩnh Diệt, nơi không ánh sáng nào có thể chạm tới, không thời gian nào có thể xóa nhòa. Một lần khác, khi một đế quốc hùng mạnh dưới hạ giới dám thách thức uy quyền của hắn, Zeus chỉ liếc mắt, ném xuống một tia sét duy nhất từ Lôi Thần Chùy, tia sét ấy xuyên qua chín tầng trời, đánh xuống trần gian, trong tích tắc hủy diệt toàn bộ đế quốc – hàng tỷ sinh linh, cung điện nguy nga, núi non trùng điệp, tất cả tan thành tro bụi, không một tiếng kêu cứu nào kịp thốt lên, chỉ còn lại một vùng đất chết trải dài ngàn dặm, không khí bị thiêu đốt đến mức không ai dám đặt chân vào suốt hàng vạn năm. Sức mạnh của Zeus không chỉ là lực lượng, mà là sự kiêu ngạo bất bại, một cái nhìn của hắn đủ khiến cả Thần Giới run rẩy.”

Hình ảnh hư ảo thay đổi dữ dội, hiện lên một ngọn núi thiêng lơ lửng giữa hư không vô tận, không gian quanh nó bị bao phủ bởi biển lửa ngút trời, ngọn lửa ấy không phải lửa thường mà là Hủy Diệt Thần Hỏa, mỗi ngọn đều mang sát khí kinh hồn đủ để thiêu rụi linh hồn bất kỳ kẻ nào dám đến gần, không gian rung chuyển không ngừng như bị bóp nghẹt bởi sức mạnh tử thần, từng luồng gió nóng rát cuốn qua như những lưỡi dao vô hình chém nát mọi thứ. Trên đỉnh núi, một vị thần ba mắt ngự trị, thân hình cao lớn nhưng tĩnh lặng như núi bất động, mỗi hơi thở của hắn khiến không gian co giãn, mái tóc dài rối bù tung bay như ngọn lửa đen, ba con mắt khép hờ nhưng tỏa ra khí tức kinh thiên, đinh ba trong tay lấp lánh ánh sáng đen kịt, mỗi đường nét đều mang theo sức mạnh hủy diệt vạn vật, chỉ cần rung lên là không gian nứt vỡ thành từng mảnh. Minh Nhật kể tiếp, giọng hắn trầm trầm như dẫn mọi người vào vực sâu của sự hủy diệt tuyệt đối.

“Đây là Shiva, thần hủy diệt của Hắc Hỏa Thần Vực, nơi ngọn núi Vô Tận Tử Hỏa đứng sừng sững giữa hư không, cao đến mức không ai đo được, mỗi tảng đá trên ngọn núi ấy đều là kết tinh của ngọn lửa tử thần cổ xưa, chỉ cần một mảnh nhỏ rơi xuống cũng đủ thiêu rụi cả một đại lục thành hư vô. Shiva là hóa thân của sự phá hoại tối thượng, ba mắt của hắn đại diện cho sinh, tử và tái sinh, nhưng khi con mắt thứ ba mở ra, ngọn lửa hủy diệt bùng nổ, không gì trong Chư Thiên có thể ngăn cản – núi tan thành bụi, biển khô cạn thành khói, trời đất hóa thành tro tàn trong tích tắc. Trong truyền thuyết, Shiva từng đối mặt với đạo quân Quỷ Thần Vạn Giới – hàng ngàn quỷ thần khổng lồ, mỗi kẻ đều có sức mạnh hủy diệt một giới vực, khí tức của chúng khiến không gian vặn vẹo, ánh sáng bị nuốt chửng. Shiva chỉ đứng lặng, giơ đinh ba Trishula lên, một đòn duy nhất đâm xuyên qua tất cả, ánh sáng đen kịt bùng nổ, hàng ngàn quỷ thần bị xé nát, máu của chúng hóa thành biển lửa rơi xuống khắp Thần Giới, linh hồn tan rã thành hư vô trước khi kịp kêu gào, không gian nơi đó nứt vỡ thành một vùng hỗn độn kéo dài ngàn năm không thể khép lại. Nhưng kinh khủng nhất là điệu nhảy Tandava của hắn – điệu nhảy của sự hủy diệt tuyệt đối. Một lần, Shiva giận dữ trước sự hỗn loạn của Chư Thiên, nhảy Tandava giữa hư không, mỗi bước chân khiến không gian vỡ vụn thành từng mảnh, mỗi cái xoay người làm ngọn lửa tử thần lan tràn ngàn vạn dặm, cả một vùng Thần Giới rộng lớn tan rã thành bụi, các vị thần khác phải quỳ xuống, dùng toàn bộ sức mạnh để ngăn cản, nếu không cả Chư Thiên đã hóa thành hư vô. Sức mạnh của Shiva là cơn ác mộng kinh thiên, chỉ cần hắn muốn, không gì trong vạn vật có thể tồn tại.”

Hình ảnh hư ảo chuyển đổi lần nữa, hiện lên một thiên giới rực rỡ ánh sáng vàng cam chói lòa, không gian ngập tràn linh khí ấm áp nhưng mang theo uy áp kinh hồn không thể kháng cự, ánh sáng ấy không chỉ chiếu sáng mà còn thiêu đốt, mỗi tia sáng đều như ngọn lửa mặt trời bùng cháy giữa hư không, núi non trôi nổi quanh đó tỏa ánh sáng rực rỡ như những viên ngọc khổng lồ, không gian rung động nhè nhẹ như bị đè nén bởi sức mạnh tối cao. Ở trung tâm, một nữ thần xinh đẹp ngự trị, thân hình thanh thoát nhưng khí thế uy nghiêm như che phủ cả thiên địa, mái tóc đen dài như dòng suối chảy giữa bầu trời, đôi mắt sáng rực như hai vầng thái dương, mỗi cái chớp mắt khiến không gian rung chuyển, ánh sáng bùng nổ như ngọn lửa thiêu đốt vạn vật. Minh Nhật kể tiếp, giọng trầm nhưng mang theo sự kính trọng hiếm có.

“Đây là Amaterasu, nữ thần mặt trời của Nhật Dương Thần Vực, nơi thiên giới Vĩnh Quang Thái Dương tỏa sáng rực rỡ nhất Thần Giới Vạn Giới, ánh sáng từ đó không chỉ chiếu rọi mà còn mang sức mạnh hủy diệt, mỗi ngọn núi trôi nổi trong thiên giới ấy đều là kết tinh của tinh hoa mặt trời, chỉ một mảnh nhỏ rơi xuống cũng đủ đốt cháy cả một đại lục thành tro tàn. Amaterasu là hóa thân của ánh sáng tối cao, mỗi tia sáng từ đôi mắt nàng có thể xuyên thủng bóng tối vĩnh cửu, mang sự sống cho vạn vật nhưng cũng là ngọn lửa hủy diệt bất kỳ kẻ thù nào dám đối mặt. Trong truyền thuyết, Amaterasu từng giận dữ trước sự hỗn loạn của Chư Thiên, nàng ẩn mình trong một hang đá thiêng được đúc từ tinh hoa nhật quang, khiến toàn bộ Thần Giới chìm vào đêm đen vĩnh viễn, không ánh sáng, không sự sống, linh khí khô cạn, vạn vật héo úa trong tuyệt vọng, ngay cả các vị thần khác cũng không thể chịu nổi bóng tối ấy. Họ phải hợp sức, dùng mưu kế và vũ điệu để dụ nàng trở lại, khi Amaterasu bước ra, ánh sáng bùng nổ như một vầng thái dương khổng lồ nổ tung, hàng ngàn yêu ma dám cản đường bị thiêu rụi thành tro trong tích tắc, không gian nơi đó hóa thành biển lửa không bao giờ tắt, ánh sáng của nàng tái sinh cả một vùng giới vực chỉ trong một hơi thở. Một lần khác, khi một đạo quân bóng tối tấn công Nhật Dương Thần Vực, Amaterasu chỉ chớp mắt, ánh sáng từ đôi mắt hóa thành hàng ngàn tia lửa mặt trời, xuyên thủng không gian, thiêu đốt toàn bộ đạo quân thành hư vô, không một tiếng kêu nào vang lên, chỉ còn lại vùng đất chết trải dài ngàn dặm, ánh sáng ấy mãi mãi không tan. Sức mạnh của Amaterasu là ánh sáng bất khả kháng, ấm áp nhưng cũng là cơn thịnh nộ không ai dám đối diện.”

Không gian chìm vào im lặng nặng nề, hình ảnh hư ảo tan dần, để lại bóng tối bao trùm, nhưng sự kinh hoàng từ những lời kể của Minh Nhật vẫn như những lưỡi dao vô hình đâm sâu vào tâm trí mọi người. Tiểu Vũ ôm chặt tay áo sư phụ, đôi tay run rẩy, giọng nghẹn ngào:

“Sư phụ… Zeus, Shiva, Amaterasu… Họ quá mạnh… Một tia sét, một điệu nhảy, một tia sáng… Chúng ta làm sao đối mặt nổi?”

Bạch Hạc Thiên Quân, người vốn tự tin với trận pháp, tái mặt, giọng run run:

“Minh chủ… Sức mạnh của họ không phải thứ chúng ta có thể tưởng tượng… Một đòn của Zeus, một bước nhảy của Shiva, một cái nhìn của Amaterasu… Ta cảm thấy như kiến trước núi.”

Yên Tử Huyền Nữ thở dài, ánh mắt xa xăm đầy sợ hãi:

“Thần Giới Vạn Giới… Đẹp đẽ nhưng kinh khủng… Chúng ta chỉ là hạt cát trước biển cả.”

Vương Huyền Đế siết chặt chuôi kiếm, tay run lên, giọng kiên định nhưng xen lẫn kinh hoàng:

“Minh chủ… Nếu đến đó, chúng ta có sống sót nổi không?”

Minh Nhật đứng dậy, khí tức bùng nổ dữ dội, linh khí đỏ đen hóa thành một con thần long khổng lồ gầm vang trên không trung, ánh mắt rực cháy như ngọn lửa bất diệt, giọng hắn vang lên như tiếng sấm phá tan bầu trời:

“Đừng sợ! Họ mạnh, đúng vậy, nhưng ta không yếu! Kiếp trước ta từng chém thần tru ma, kiếp này ta sẽ khiến Thần Giới Vạn Giới phải cúi đầu! Tiểu Vũ, con sẽ đi cùng ta, và các vị, hãy tin vào ta! Chúng ta không chỉ sống sót, mà còn tạo ra truyền thuyết của chính mình!”

Tiểu Vũ gật đầu, mắt sáng rực, sự sợ hãi dần tan biến:

“Vâng, sư phụ! Con sẽ không sợ nữa! Con tin người!”

Ba lãnh đạo nhìn nhau, đồng loạt đứng dậy, cúi đầu:

“Minh chủ, chúng ta tin người! Huyền Linh Đại Lục sẽ là hậu phương vững chắc!”

Đêm khuya, Minh Nhật đứng một mình dưới bầu trời sao, tay nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt xuyên qua không gian, thì thầm với chính mình, giọng đầy ý chí: “Zeus, Shiva, Amaterasu… Các ngươi là chúa tể, nhưng ta sẽ là kẻ thách thức các ngươi. Thần Giới Vạn Giới, Nguyễn Minh Nhật này đến đây!” Một ngôi sao băng lướt qua, ánh sáng rực rỡ như điềm báo cho một hành trình kinh thiên động địa sắp bắt đầu, mở màn cho những trận chiến vượt xa mọi giới hạn.

"Đạo hữu nào yêu thích trận chiến khốc liệt này, muốn xuất hiện trong truyện hoặc muốn nhân vật của mình trở thành cường giả đối đầu Huyền Nhật Đại Đế, hãy ủng hộ tác giả một chén trà đá để chương mới ra nhanh hơn!"

💰 STK: 0721000637501

🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat

🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94

🔥 Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng ta trên con đường tiên hiệp đầy gian nan này. Mỗi chén trà đá là một nguồn động lực lớn lao, giúp ta viết nên những trận chiến kinh thiên động địa. Hẹn gặp lại ở chương sau, nơi máu và lửa sẽ bùng nổ dữ dội hơn!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com