Bầu trời Không Gian Loạn Lưu vẫn xám xịt như phủ đầy tro bụi ngàn năm, dịch phong gào thét điên cuồng, cuốn qua hư không như ngàn lưỡi dao sắc bén xé tan mọi thứ trên đường đi. Xa xa, Loạn Tinh Thành hiện lên giữa vùng đất hỗn loạn, một đại thành viễn cổ sừng sững trên giao lộ không gian méo mó, ánh sáng từ những trận pháp lập lòe như ngọn lửa ma trơi giữa bóng tối dày đặc. Nguyễn Minh Nhật bước đi phía trước, áo bào đỏ đen tung bay trong gió, đôi mắt đỏ thẫm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, sát khí ngập trời khiến không gian rung lên từng nhịp. Bên cạnh hắn, Tiểu Vũ nắm chặt Hắc Nguyệt Hồn Châu, ánh sáng trắng bạc từ viên châu chiếu rọi yếu ớt, đôi mắt nàng sắc lạnh quan sát xung quanh. Nguyễn Huyền Phong đi trước dẫn đường, nụ cười nhạt trên môi không đổi, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự tính toán sâu xa.
Cái chết của Thiên Viêm Cuồng Nhân và sự sụp đổ của Thương Hội Thiên Viêm như một cơn sóng ngầm khuấy động cả Không Gian Loạn Lưu. Các thế lực lớn nhỏ trong vùng đất này bắt đầu trỗi dậy, tranh giành tài nguyên và quyền lực còn sót lại, biến Loạn Tinh Thành thành chiến trường ngầm đầy sát khí. Minh Nhật quét mắt nhìn về phía tòa thành phía xa, thần thức Phá Thiên Cảnh trung kỳ lan tỏa, lập tức cảm nhận được hàng trăm luồng khí tức từ yếu đến mạnh đang tụ tập trong thành, từ Huyền Linh Cảnh đến Nguyên Thần Cảnh, tất cả đều mang theo sát ý nồng nặc như bầy sói đói rình rập con mồi.
Loạn Tinh Thành không chỉ là một đại thành, mà còn là trung tâm của sự hỗn loạn và quyền lực. Không gian nơi đây méo mó, thi thoảng những cơn Loạn Không Phong Bạo bất ngờ xuất hiện, cuốn qua như lưỡi hái tử thần, xé nát tất cả những gì cản đường, từ tu sĩ yếu ớt đến cả những hòn đảo đá trôi nổi. Ngoại thành là một vùng đất vô pháp, nơi tu sĩ từ khắp nơi tụ họp, buôn bán, giao dịch, và thách đấu đẫm máu để giành lấy chỗ đứng. Những khu chợ đen rải rác khắp nơi, bày bán từ linh dược, bí bảo, đến cả thần khí bị nguyền rủa, tất cả đều có thể đổi bằng máu và mạng sống. Sát khí tràn ngập không khí, từng ánh mắt tham lam lướt qua nhau, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Nội thành lại là một thế giới khác, nơi ba đại thế lực lớn nhất thống trị. Thương Hội Nguyễn sừng sững với những tòa tháp cao ngất, giàu có bậc nhất, nắm trong tay vô số tài nguyên như Thần Nguyên Tinh, Huyền Linh Thảo, và hàng loạt bí bảo cổ xưa. Họ lạnh lùng, kiêu ngạo, chỉ giao dịch với kẻ mạnh, xem kẻ yếu như cỏ rác không đáng để mắt. Thương Hội Bách Quỷ ẩn mình trong bóng tối, bí ẩn và tàn nhẫn, buôn bán từ thần khí bị nguyền rủa đến linh hồn tu sĩ, mỗi giao dịch đều nhuốm máu và lời nguyền. Thủ lĩnh Bách Quỷ Ma Nữ chưa từng lộ mặt, nhưng tiếng nói của nàng được đồn đại là có thể cướp đi sinh mệnh chỉ trong một hơi thở. Huyết Ảnh Môn – tổ chức sát thủ đáng sợ nhất – hoạt động trong im lặng, chuyên truy lùng và ám sát cường giả. Đồn đại rằng, chỉ cần treo lệnh truy sát Huyết Ảnh, không một ai có thể sống sót qua ba ngày. Ở trung tâm thành, Loạn Tinh Điện đứng sừng sững, nơi đặt Huyền Thiên Truyền Tống Trận – con đường duy nhất dẫn vào Huyền Thiên Bí Cảnh, tỏa ra ánh sáng đỏ rực như máu, thu hút mọi ánh nhìn.
Nguyễn Huyền Phong dừng bước trước cổng ngoại thành, quay lại nhìn Minh Nhật, giọng trầm ổn: “Đạo hữu, đây là Loạn Tinh Thành. Nơi này không có luật lệ, chỉ có kẻ mạnh mới sống sót. Huyền Thiên Bí Cảnh sẽ mở sau ba ngày nữa, nhưng để kích hoạt truyền tống trận, chúng ta cần Chìa Khóa Huyền Thiên. Ta nghi ngờ Huyết Ảnh Môn đang nắm giữ manh mối.”
Minh Nhật nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Nguyễn Huyền Phong. “Chìa Khóa Huyền Thiên? Ngươi muốn ta đi lấy nó?”
Nguyễn Huyền Phong cười nhạt, không chút sợ hãi: “Đạo hữu hiểu lầm rồi. Ta chỉ cung cấp thông tin, còn việc lấy hay không tùy thuộc vào đạo hữu. Huyết Ảnh Môn không dễ đối phó, nhưng với sức mạnh của đạo hữu, bọn chúng chẳng đáng để mắt.” Hắn khôn ngoan, biết cách khích lệ mà không lộ ý đồ, ánh mắt thoáng lóe lên tia sáng tinh tường.
Tiểu Vũ đứng bên cạnh, ánh mắt thoáng cảnh giác: “Sư phụ, Huyết Ảnh Môn là tổ chức sát thủ. Nếu bọn chúng có Chìa Khóa Huyền Thiên, chắc chắn sẽ không dễ dàng giao ra.”
Minh Nhật cười lạnh, giọng trầm như sấm rền: “Dễ hay không, ta không quan tâm. Nếu bọn chúng dám cản đường, ta sẽ cho cả Huyết Ảnh Môn thành tro bụi.” Hắn từng là Huyền Nhật Đại Đế, từng chinh chiến qua vạn giới, một tổ chức sát thủ nhỏ bé ở Không Gian Loạn Lưu không đủ để khiến hắn dao động. Hắn quay sang Nguyễn Huyền Phong, sát khí lóe lên trong mắt: “Dẫn đường. Ta muốn xem Loạn Tinh Thành này có gì đáng để ta để tâm.”
Ba người bước vào ngoại thành, không khí lập tức thay đổi. Đường phố chật hẹp, hai bên là những gian hàng tạm bợ, tiếng rao bán xen lẫn tiếng hét thảm thiết từ các trận đấu sinh tử vang lên không ngớt. Một nhóm tu sĩ áo xám, tu vi Huyền Linh Cảnh, đứng chặn đường, ánh mắt tham lam nhìn về phía Minh Nhật và Tiểu Vũ.
“Bọn chúng đến rồi!”
Một tên cầm đầu rít lên, ánh mắt lóe lên sát ý, tay cầm trường đao vung lên, đao khí đen kịt lao tới như muốn chém đôi cả ba người.
“Nếu dám ngăn ta, thì chỉ có một con đường chết.”
Minh Nhật bình thản, ánh mắt như lưỡi đao sắc lạnh, hàn khí tỏa ra từ cơ thể khiến không gian xung quanh ngưng đọng. Hắn không động, chỉ đứng yên, nhưng linh khí đỏ đen từ Huyền Nhật Thần Mạch bùng nổ dữ dội, hóa thành Huyền Nhật Thần Tước. Một nắm đấm đỏ đen khổng lồ giáng xuống từ trời cao, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa. “Ầm!” Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, đao khí tan rã, cả nhóm tu sĩ áo xám bị đấm nát thành huyết vụ, máu đen bắn tung tóe, để lại một vùng đất chết chóc im lặng đến đáng sợ.
Nguyễn Huyền Phong đứng bên cạnh, ánh mắt thoáng rung động, nhưng nụ cười nhạt không đổi. Hắn biết rõ sức mạnh của Minh Nhật, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến nội tâm hắn run lên. “Đạo hữu quả nhiên danh bất hư truyền. Đi thôi, nội thành còn nhiều thứ đáng xem hơn.”
Khi ba người tiến vào nội thành, không gian trở nên ổn định hơn, nhưng sát khí lại càng nồng nặc. Những tòa tháp cao ngất của Thương Hội Nguyễn hiện ra, ánh sáng từ Thần Nguyên Tinh lập lòe như ngọn lửa bất diệt, thu hút mọi ánh nhìn. Xa xa, một khu vực tối tăm bao phủ bởi hắc khí dày đặc – tổng bộ của Thương Hội Bách Quỷ – tỏa ra khí tức âm trầm khiến người ta lạnh sống lưng. Huyết Ảnh Môn không có tổng bộ rõ ràng, nhưng những bóng đen lướt qua trong ngõ hẹp cho thấy sự hiện diện của chúng ở khắp nơi.
Minh Nhật dừng bước trước một khu chợ đen trong nội thành, ánh mắt quét qua những gian hàng bày bán thần khí và linh dược. Một lão giả râu trắng, tu vi Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ, bước tới, giọng khàn khàn: “Các vị muốn tìm gì? Ta có tất cả, từ Huyền Linh Thảo đến thần khí nguyền rủa. Chỉ cần trả giá đủ, mọi thứ đều có thể mua được.”
Minh Nhật lạnh lùng: “Chìa Khóa Huyền Thiên. Ngươi có không?”
Lão giả sững sờ, ánh mắt thoáng hiện tia sợ hãi, giọng run run: “Chìa Khóa Huyền Thiên? Thứ đó… chỉ có Huyết Ảnh Môn mới biết. Ta không dám dính vào!” Hắn lùi lại, rõ ràng sợ hãi khi nhắc đến tổ chức sát thủ kia.
Tiểu Vũ nhíu mày, quay sang Minh Nhật: “Sư phụ, xem ra chúng ta phải tìm Huyết Ảnh Môn.”
Minh Nhật gật đầu, ánh mắt lóe lên sát khí: “Tốt. Nếu bọn chúng có manh mối, ta sẽ khiến chúng tự giao ra.” Hắn quay sang Nguyễn Huyền Phong, giọng trầm thấp: “Ngươi có cách tìm bọn chúng không?”
Nguyễn Huyền Phong cười nhạt, tay áo khẽ vung lên, một tấm ngọc phù xuất hiện: “Huyết Ảnh Môn không dễ tìm, nhưng ta có cách. Đây là Huyết Ảnh Lệnh, chỉ cần kích hoạt, bọn chúng sẽ tự đến. Nhưng đạo hữu nên cẩn thận – bọn chúng không phải kẻ dễ đối phó.”
Minh Nhật nhận lấy ngọc phù, linh khí đỏ đen rót vào, tấm ngọc lập tức sáng rực, một luồng khí tức âm trầm lan tỏa khắp không gian. Chỉ trong chớp mắt, không gian xung quanh rung động, hơn mười bóng đen lao ra từ bóng tối, toàn thân bao phủ hắc khí, khí tức từ Hóa Thần Cảnh đến Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ, ánh mắt lạnh lẽo như tử thần. Kẻ cầm đầu – một nam tử mặc hắc bào, mặt đeo mặt nạ máu – bước tới, giọng khàn khàn: “Kẻ nào dám kích hoạt Huyết Ảnh Lệnh?”
“Bọn chúng đến rồi!”
Tiểu Vũ lạnh lùng, Hắc Nguyệt Hồn Châu sáng rực, linh khí trắng bạc lan tỏa, sẵn sàng ra tay.
“Nếu dám ngăn ta, thì chỉ có một con đường chết.”
Minh Nhật bình thản, ánh mắt như vực sâu, linh khí đỏ đen bùng nổ dữ dội, hóa thành Huyền Hỏa Vô Tận Trảm. Hàng ngàn lưỡi kiếm lửa đỏ rực lao tới như cơn bão hủy diệt, mang theo khí thế thiêu đốt cả thiên địa. “Ầm ầm!” Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, năm tên hắc y nhân phía trước bị chém nát thành tro bụi, máu đen bắn tung tóe, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp nội thành.
Nam tử mặt nạ máu nhíu mày, giọng trầm thấp: “Ngươi là ai? Dám đối đầu Huyết Ảnh Môn?”
Minh Nhật cười lạnh, bước tới một bước, khí thế Phá Thiên Cảnh trung kỳ bùng nổ, đè ép không gian nứt vỡ: “Ta là Nguyễn Minh Nhật. Giao Chìa Khóa Huyền Thiên, ta tha cho các ngươi một mạng. Nếu không, cả Huyết Ảnh Môn sẽ thành lịch sử.”
Nam tử mặt nạ máu sững sờ, ánh mắt thoáng hiện tia kinh hãi, nhưng nhanh chóng cười khàn: “Ngươi muốn Chìa Khóa Huyền Thiên? Được thôi, nhưng phải vượt qua ta trước!” Hắn giơ tay, hắc khí hóa thành Huyết Ảnh Ma Trảo – một bàn tay khổng lồ đen kịt lao tới, mang theo khí tức tử vong ngập trời.
Tiểu Vũ lao lên, thanh kiếm vung lên, Nguyệt Hồn Thiên Băng Diệt bùng phát, cơn bão tuyết trắng bạc cuốn lấy bàn tay hắc khí. “Ầm!” Hai luồng sức mạnh va chạm, không gian rung chuyển, khói bụi mịt mù lan tỏa. Minh Nhật đứng yên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn trận chiến, sát khí ngập trời không chút che giấu.
Đột nhiên, bầu trời Loạn Tinh Thành chuyển màu đỏ rực, một vầng trăng máu hiện lên giữa hư không, tỏa ra khí tức kinh khủng khiến cả thành rung động. Nguyễn Huyền Phong nhíu mày, giọng trầm thấp: “Huyết Nguyệt… Điềm báo của Huyền Thiên Bí Cảnh. Xem ra thời gian mở cửa đã gần kề.”
🔥**Lời kêu gọi ủng hộ từ tác giả:
Hãy để lại một chén linh trà!
STK: 0721000637501
Vietcombank – Nguyen Minh Nhat
(Ủng hộ càng nhiều, chương tiếp theo ra càng nhanh! Xin đa tạ các vị đạo hữu )**