Huyền Linh Đại Lục, phía đông nam, Tần gia nằm giữa thung lũng trập trùng, bao quanh bởi núi non hùng vĩ, linh khí dồi dào như mây trôi nước chảy. Dinh thự nguy nga với mái ngói đỏ rực, cột trụ chạm khắc rồng phượng, toát lên khí thế bề thế của một gia tộc lớn từng vang danh một thời. Nhưng hôm nay, không khí trong Tần gia lại nặng nề như bầu trời trước cơn bão tố, từng ánh mắt khinh bỉ, chế giễu và nghi ngờ đổ dồn về phía cổng chính, nơi một bóng dáng cao lớn bước tới, mang theo sát khí ngút trời như muốn nghiền nát tất cả.
Minh Nhật, giờ đã đạt Nguyên Thần Cảnh sơ kỳ, dẫn theo Tiểu Vũ tiến vào Tần gia. Thanh kiếm trong tay hắn rung lên từng nhịp dữ dội, linh khí vàng rực bùng phát như ngọn lửa thần thánh, tỏa ra khí thế bá đạo khiến lá cây xung quanh rung lên xào xạc, đất đá dưới chân khẽ nứt ra từng đường nhỏ. Tiểu Vũ đi sau, dù cơ thể còn yếu sau trận chiến ở Huyền Linh Sơn Mạch, nhưng ánh mắt sáng rực như ngọn lửa bất diệt, tay nắm chặt thanh dao gỉ sét, sẵn sàng đứng bên sư phụ đối mặt với bất kỳ kẻ nào dám động đến hắn.
Cổng chính Tần gia mở rộng, hàng chục gia nhân và đệ tử đứng hai bên, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn Minh Nhật như nhìn một con chó lạc loài. Một gã gia nhân to béo, mặc áo gấm xanh, mặt mũi bóng loáng như heo quay, bước ra, tay chỉ thẳng vào mặt hắn, giọng the thé đầy mỉa mai.
"Tần Hạo Thiên, phế vật khét tiếng của Tần gia, ngươi còn dám quay lại sao?"
"Ba năm trước, bị Liễu Thanh Nhi từ hôn trước mặt bàn dân thiên hạ, làm nhục danh tiếng gia tộc, giờ còn vác cái mặt dày như da trâu về đây để cầu xin à?"
"Đúng là đồ rác rưởi không biết xấu hổ, cút đi, đừng làm bẩn cổng Tần gia!"
Minh Nhật dừng bước, ánh mắt lạnh như băng quét qua gã gia nhân, sát khí bùng lên như ngọn gió tử thần, khiến không khí trong phạm vi trăm trượng ngưng đọng. Hắn nhếch môi, giọng trầm vang đầy khinh miệt.
"Phế vật?"
"Một con chó giữ cửa như ngươi cũng dám sủa trước mặt Nguyễn Minh Nhật ta?"
"Ngươi đã chán sống rồi sao?"
Hắn giơ tay, một luồng kiếm khí vàng rực bùng nổ, chiêu "Huyền Hỏa Trảm Không" tung ra, ngọn lửa hóa thành lưỡi kiếm lao tới nhanh như chớp giật. Gã gia nhân chưa kịp phản ứng, cả người bị chém đôi từ đầu đến chân, máu tươi phun ra như suối, nội tạng văng đầy đất, thi thể ngã xuống trong tiếng hét kinh hoàng của đám đông xung quanh.
"Ngươi… ngươi dám giết người trong Tần gia?"
Một gã đệ tử trẻ tuổi, mặt trắng bệch như gà cắt tiết, run rẩy hét lên, nhưng vừa dứt lời, ánh mắt Minh Nhật liếc qua, sát khí bùng phát như lưỡi dao vô hình đâm thẳng vào tim gã. Gã đệ tử ngã quỵ xuống đất, mồ hôi túa ra như tắm, miệng lắp bắp không thành lời.
Tiểu Vũ bước lên, tay cầm thanh dao gỉ sét chỉ thẳng vào đám gia nhân, giọng nhỏ nhưng sắc lạnh như gió mùa đông.
"Các ngươi là cái thá gì mà dám gọi sư phụ ta là phế vật?"
"Một lũ chó săn chỉ biết nịnh bợ, sư phụ ta một tay có thể bóp chết cả nhà các ngươi, còn dám mở mồm sủa bậy?"
Cả Tần gia bùng nổ trong tiếng xì xào, hàng chục đệ tử và gia nhân lao tới, tay cầm kiếm và thương, khí tức hỗn loạn tràn ra như muốn vây chặt Minh Nhật. Nhưng ngay lúc này, một bóng dáng uy nghiêm bước ra từ đại sảnh chính. Tần Chính – phụ thân của Minh Nhật, tộc trưởng Tần gia, mặc trường bào tím thêu kim tuyến, khuôn mặt lạnh lùng đầy uy áp, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một kẻ thất bại đáng khinh.
"Tần Hạo Thiên, ngươi còn dám gọi ta là phụ thân sao?"
"Một phế vật kinh mạch vỡ nát, bị Liễu Thanh Nhi từ hôn, làm nhục danh tiếng Tần gia, giờ còn dẫn theo một con nhóc rách rưới về đây gây rối?"
"Ngươi là nỗi ô nhục lớn nhất của ta, cút khỏi Tần gia ngay, đừng ép ta đích thân ra tay đuổi ngươi như đuổi chó!"
Minh Nhật đứng yên, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao nhìn thẳng vào Tần Chính, sát khí trong người bùng nổ như sóng thần, linh khí vàng rực tràn ra, khiến mặt đất dưới chân nứt toác thành từng mảng lớn, cát bụi bay mù mịt. Hắn cười lớn, tiếng cười vang vọng như sấm rền giữa trời cao, mang theo sự khinh miệt ngút trời.
"Phụ thân? Ngươi cũng xứng sao, Tần Chính?"
"Ba năm trước, khi ta bị Liễu Thanh Nhi từ hôn, ngươi lạnh lùng quay lưng, để đám rác rưởi trong gia tộc này giẫm đạp lên ta, chửi ta là phế vật không bằng heo chó!"
"Hôm nay, ta không phải Tần Hạo Thiên – cái tên phế vật mà các ngươi gán cho, ta là Nguyễn Minh Nhật, Huyền Nhật Đại Đế tái sinh!"
"Ta trở lại đây không phải để cầu xin, mà để lấy máu các ngươi rửa sạch mối nhục, từ nay về sau, ta không còn liên quan gì đến cái gia tộc rác rưởi này!"
Khí thế của Minh Nhật bùng nổ dữ dội, linh khí hóa thành một cột sáng vàng rực, xuyên thủng mái ngói đại sảnh, khiến cả Tần gia rung chuyển như gặp động đất. Đám đệ tử xung quanh lùi lại, ánh mắt đầy kinh hãi, chân tay run rẩy không dám tiến lên. Tần Chính tái mặt, đôi tay nắm chặt thành quyền, không ngờ phế vật năm xưa giờ lại mang khí thế kinh người đến vậy.
Nhưng chưa kịp định thần, một gã trung niên mặc áo gấm đỏ, tự xưng là Tần Hùng – thúc phụ của Minh Nhật, bước ra từ đám đông, tay cầm trường đao, giọng đầy châm chọc.
"Nguyễn Minh Nhật? Huyền Nhật Đại Đế? Ha ha ha, đúng là phế vật điên rồi!"
"Ngươi nghĩ chút sức mạnh cỏn con đó đủ để dọa Tần gia sao? Một con chó bị từ hôn, giờ còn dẫn theo một con nhóc bẩn thỉu về khoe khoang!"
"Để ta xem hôm nay ai rửa nhục cho ai, phế vật vẫn mãi là phế vật thôi!"
Tiểu Vũ nghe vậy, sát khí bùng lên trong đôi mắt nhỏ, cô bước tới, chỉ thẳng vào Tần Hùng, giọng lạnh lùng.
"Ngươi là cái thá gì mà dám gọi sư phụ ta là phế vật?"
"Một con heo béo núc ních chỉ biết ăn rồi sủa bậy, sư phụ ta một ngón tay cũng đủ bóp chết ngươi, còn dám đứng đây châm chọc?"
Tần Hùng giận dữ, trường đao trong tay vung lên, một luồng đao khí đỏ rực lao tới Tiểu Vũ, nhưng Minh Nhật đã động. Hắn giậm chân, mặt đất nứt toác, thân hình hóa thành tia chớp vàng rực, tay trái giơ lên.
"Kim Lôi Trấn Thiên!"
Hàng chục tia sét vàng rực mang thuộc tính Kim và Lôi bùng nổ, xuyên thủng đao khí của Tần Hùng trong chớp mắt, lao thẳng vào ngực gã. Tần Hùng hét lên thảm thiết, máu tươi phun ra như suối, cả người bị đánh bay, đâm sầm vào cột trụ đại sảnh, xương cốt vỡ nát, chết không kịp nhắm mắt.
Minh Nhật đứng thẳng, ánh mắt quét qua đám đông, sát khí bùng nổ như muốn nuốt chửng cả Tần gia, giọng nói vang vọng át cả tiếng gió.
"Một đám rác rưởi chỉ biết sĩ nhục kẻ yếu, hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy, Nguyễn Minh Nhật không phải phế vật, mà là kẻ định đoạt sinh tử của Tần gia!"
Nhưng ngay lúc này, ba bóng dáng già nua từ hậu viện lao ra, khí tức mạnh mẽ bùng phát, đây là ba trưởng lão của Tần gia, tu vi đều ở Nguyên Thần Cảnh trung kỳ, vượt xa Minh Nhật về cảnh giới. Một lão trưởng lão râu bạc, tay cầm trường côn, chỉ thẳng vào hắn, giọng trầm vang đầy uy áp.
"Tần Hạo Thiên, ngươi dám ngông cuồng trong Tần gia?"
"Giết thúc phụ, gây rối gia tộc, ngươi nghĩ chút sức mạnh đó đủ để chống lại ba trưởng lão chúng ta sao?"
"Quỳ xuống chịu trói, nếu không hôm nay ngươi sẽ chết không toàn thây!"
Minh Nhật cười lớn, tiếng cười vang vọng như sấm sét giữa trời cao, sát khí bùng nổ dữ dội, linh khí vàng rực tràn ra như ngọn lửa thiêu đốt vạn vật. Hắn chỉ tay vào ba trưởng lão, giọng nói lạnh lẽo mang theo khí thế bá đạo áp đảo quần hùng.
"Ba con chó già cũng dám sủa trước mặt ta?"
"Nguyên Thần Cảnh trung kỳ thì đã sao? Trước Huyền Nhật Đại Đế, các ngươi chỉ là sâu bọ dưới chân ta!"
"Muốn ta quỳ? Ta sẽ cho các ngươi quỳ dưới kiếm của ta, dùng máu rửa sạch cái miệng bẩn thỉu của Tần gia!"
Hắn lao tới, kiếm trong tay vung lên, chiêu "Huyền Hỏa Vô Tận Trảm" bùng nổ, triệu vạn tia sáng đỏ rực mang thuộc tính Hỏa lao tới như ngọn lửa mặt trời, nhắm thẳng vào ba trưởng lão. Cả Tần gia rung chuyển, tiếng hét kinh hãi vang lên, trận chiến kinh thiên sắp sửa bắt đầu.