Đế Nhật Trùng Sinh Phá Thiên Vạn Giới

Chương 93: Roi Sắt Phá Đỉnh – Huyết Mạch Thức Tỉnh



Cánh đồng thần thánh giờ đây đã hóa thành một chiến trường hoang tàn, không còn bóng dáng của những ngọn cỏ xanh mướt đung đưa trong gió, không còn mùi thơm nhè nhẹ của đất trời hòa quyện với linh khí tinh khiết như lúc ban đầu. Mặt đất nứt vỡ thành những khe sâu ngàn trượng, đất đá vỡ vụn bay mù mịt trong không gian, khói lửa đỏ rực từ những xác chiến binh giáp sắt cháy đen bốc lên nghi ngút, hòa lẫn với sát khí kinh hồn tràn ngập khắp nơi, như một bức tranh chiến trận thời cổ đại tái hiện giữa bí cảnh. Tiếng gió rít qua những khe đất như tiếng khóc ai oán của đất mẹ, từng giọt máu tươi từ những vết thương chưa khô thấm vào đất, tạo thành những vệt đỏ thẫm loang lổ trên nền cỏ cháy xém, như máu tổ tiên từng đổ xuống trên cánh đồng lúa nước ngày giặc giã. Xa xa, ngọn núi phủ rêu xanh đứng sừng sững giữa đất trời hỗn loạn, như một vị thần già nua lặng lẽ quan sát, đỉnh núi chìm trong mây trắng dày đặc, lấp lóe ánh sáng vàng kim như ngọn lửa cháy âm ỉ từ thời khai thiên lập địa, nơi rồng bay phượng múa từng in bóng trên mây trời, như trong những bức tranh khắc gỗ Đông Hồ ngày xưa. Trên bầu trời, vầng sáng vàng kim rực rỡ chiếu xuống qua lớp khói bụi dày đặc, ánh sáng xuyên qua những vết nứt không gian, chiếu lên những mảnh giáp sắt vỡ vụn, lóe sáng lạnh lẽo như những mũi tên tre từng bắn tan quân thù dưới bàn tay người Việt cổ.

Nguyễn Minh Nhật đứng giữa chiến trường, thân hình cao trăm trượng sau khi dung hợp với ngựa sắt, giáp vàng kim và roi sắt, khí thế bùng cháy như một chiến thần giáng thế giữa đất trời hỗn loạn. Giáp vàng kim trên người hắn rách nát ở vai trái và ngực phải, lộ ra những vết thương sâu hoắm rỉ máu không ngừng, từng đường nét rồng bay phượng múa khắc trên giáp giờ đây mờ nhạt dưới lớp máu khô và bụi bẩn, nhưng vẫn lóe lên ánh sáng rực rỡ dưới vầng sáng vàng kim từ bầu trời, như rồng vàng thời cổ đại hiện thân giữa cánh đồng lúa nước ngày giặc đến. Mạt Nhật Thần Kiếm trong tay phải rung lên dữ dội, kiếm quang đỏ đen bùng cháy như ngọn lửa địa ngục, hòa quyện với roi sắt trong tay trái, tỏa ra ngọn lửa đỏ đen xen lẫn ánh vàng kim, như ngọn lửa từng thiêu rụi quân thù trên lũy tre làng ngày xưa. Ngựa sắt dưới chân hắn thở hổn hển, khói lửa đỏ rực phun ra từ mũi ngựa yếu ớt dần, như ngọn lửa sắp tắt sau một trận chiến kinh hồn, đôi chân sắt run rẩy dưới sức nặng của thân hình trăm trượng, nhưng vẫn đứng vững như một chiến mã bất khuất giữa chiến trường tan hoang.

Những vết thương trên người Minh Nhật không ngừng rỉ máu, từng giọt đỏ thẫm rơi xuống đất, thấm vào cỏ cháy tạo thành những vệt dài đỏ rực, như dòng sông máu chảy qua cánh đồng lúa ngày giặc tan. Vai trái hắn bị xé toạc bởi một đòn roi sắt trước đó, cơ bắp lộ ra đỏ tươi, xương trắng lấp ló dưới lớp da rách, mỗi lần cử động là một cơn đau như ngàn mũi kim đâm vào thần hồn. Ngực hắn đầy những vết cắt sâu hoắm từ trường thương của chiến binh giáp sắt, máu tươi chảy thành dòng từ những vết thương ấy, thấm ướt giáp vàng kim, tạo thành một lớp áo giáp đỏ rực xen lẫn ánh vàng kim, như một chiến thần nhuộm máu giữa đất trời. Đan điền trong cơ thể hắn nứt vỡ gần nửa, linh khí còn sót lại ít ỏi đến mức chỉ như một ngọn gió mỏng manh thổi qua sa mạc khô cằn, mỗi hơi thở của hắn đều nặng nề, như kéo cả ngàn cân đá đè lên lồng ngực. Nhưng ánh mắt hắn vẫn cháy bỏng, đôi mắt sâu thẳm lóe lên sát ý không khuất phục, như ngọn lửa địa ngục cháy mãi không tắt giữa bóng tối ngập tràn, như ngọn lửa từng cháy trong lòng tổ tiên khi đối mặt với ngàn quân giặc.

Hắn hít sâu, cảm nhận linh khí cổ xưa từ đất trời tràn vào cơ thể qua những vết thương rách nát, từng tia linh khí len lỏi vào mạch máu, như dòng suối mát chảy qua cánh đồng khô hạn, nhưng không đủ để chữa lành đan điền nứt vỡ hay xoa dịu cơn đau kinh hồn. Hắn nhìn về Thiên Gióng Chiến Thần đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên tia điên cuồng xen lẫn cảm xúc khó tả, thầm nghĩ:

“Ngựa sắt, giáp sắt, roi sắt… Ta cảm nhận được một sức mạnh xa xôi, như ngọn gió từ cánh đồng lúa ngày xưa thổi qua huyết mạch ta. Ý chí này, như một khúc ca chiến trận từ sâu thẳm vọng lại, nhưng ta không thấy rõ. Thiên Gióng Chiến Thần, ngươi là thử thách, hay là một phần của ta?”

Thiên Gióng Chiến Thần đứng sừng sững giữa cánh đồng tan hoang, thân hình cao trăm trượng, ngựa sắt đen kịt dưới chân hắn thở ra khói lửa đỏ rực, đôi mắt ngựa lóe lên ánh sáng đỏ thẫm như ngọn lửa địa ngục, khói lửa phun ra từ mũi ngựa tạo thành những đám mây đỏ rực bay lơ lửng trên chiến trường, như ngọn lửa đốt cháy lũy tre làng ngày giặc đến. Roi sắt dài ngàn trượng trong tay hắn vung lên, để lại những vệt sáng vàng kim rực rỡ giữa không gian hỗn loạn, như rồng vàng thời Hùng Vương bay lượn trên bầu trời đất Việt, mỗi vệt sáng mang theo uy áp kinh hồn khiến đất trời rung chuyển. Giáp vàng kim trên người hắn không một vết xước, ánh sáng rực rỡ từ giáp chiếu lên khuôn mặt ẩn sau mũ sắt, đôi mắt vàng rực lóe lên sát khí kinh hồn, như một vị thần chiến tranh từ thời cổ đại giáng xuống, mang theo ý chí bất khuất của ngàn năm. Hắn giơ roi sắt, giọng trầm mạnh mẽ vang vọng như tiếng trống đồng giữa làng mạc xưa, sâu thẳm và uy nghiêm:

“Ngươi mạnh hơn ta tưởng – ý chí của ngươi như ngọn lửa không tắt! Nhưng chưa đủ để vượt qua ta! Ngàn chiến binh là ngọn gió bất khuất từ thời đất trời sơ khai, sức mạnh của ta là ngọn lửa phá thiên! Đối mặt với ta, hoặc tan biến dưới vó ngựa sắt, thần hồn hóa thành tro bụi giữa đất trời này!”

Ngàn chiến binh giáp sắt còn lại đồng loạt lao tới từ bốn phương tám hướng, trường thương giơ cao, tạo thành một rừng thương đỏ rực lao xuống như ngàn mũi kiếm từ cửu thiên, sát khí kinh hồn hòa quyện thành một cơn sóng áp lực khổng lồ quét qua không gian, như ngàn quân giặc thời phong kiến giày xéo cánh đồng lúa nước, giờ đây tái hiện giữa bí cảnh với sức mạnh hủy diệt gấp ngàn lần. Thiên Gióng Chiến Thần cưỡi ngựa sắt lao tới, vó ngựa giẫm xuống khiến mặt đất nứt vỡ thêm, roi sắt vung lên, hóa thành ngàn bóng roi vàng kim lao xuống như cơn mưa tử thần, mỗi bóng roi mang sức mạnh phá thiên, nứt vỡ không gian thành từng mảnh vụn, cuốn bay cỏ xanh và đất đá thành tro bụi, như ngọn lửa thiêu cháy làng mạc ngày giặc đến, như ngọn gió cuốn qua cánh đồng lúa ngày giông bão.

Minh Nhật đứng vững giữa cơn lốc hủy diệt, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng, hắn giơ roi sắt, Huyền Nhật Chân Hỏa bùng cháy dữ dội, dung hợp với roi, hóa thành ngàn bóng roi đỏ đen lao lên như ngọn lửa địa ngục đối đầu tử thần, đối đầu trực diện với ngàn bóng roi vàng kim của Thiên Gióng Chiến Thần. Tiếng nổ kinh thiên vang lên, không gian tan rã thành tro bụi, hai luồng roi va chạm dữ dội, tạo thành những cơn sóng xung kích cuốn bay mọi thứ trong phạm vi ngàn trượng, đất đá bay mù mịt, không gian vỡ vụn như tấm gương bị đập tan. Hắn vung Mạt Nhật Thần Kiếm, kiếm quang đỏ đen hóa thành một vòng xoáy khổng lồ ngàn trượng, mang theo ngọn lửa đỏ đen rực cháy, quét qua rừng thương của ngàn chiến binh, phá tan hàng trăm kẻ địch trong chớp mắt, máu tươi đỏ rực rơi xuống như cơn mưa, thấm đẫm cánh đồng như dòng sông máu ngày chiến thắng giặc xưa. Tiếng kiếm vang lên như tiếng trống đồng, mỗi nhát chém là một nhịp điệu chiến trận, như khúc ca tổ tiên từng hát giữa khói lửa.

Nhưng sức mạnh của Thiên Gióng Chiến Thần không dừng lại, hắn giơ roi sắt, đánh xuống một đòn kinh hồn, sóng xung kích hóa thành ngàn ngọn núi sắt lao xuống từ bầu trời, mỗi ngọn núi cao ngàn trượng, mang uy áp kinh hồn như ngàn quân giặc thời phong kiến đổ xuống cánh đồng lúa nước, như ngọn gió phá thiên cuốn bay mọi thứ trên đường đi. Minh Nhật nghiến răng, linh khí trong cơ thể rung động dữ dội, đan điền nứt vỡ thêm, máu tươi phun ra từ miệng, nhưng hắn giơ roi sắt, Huyền Nhật Thiên Công vận chuyển đến cực hạn, dung hợp với sức mạnh của ngựa sắt và giáp sắt, hóa thành một bóng roi khổng lồ dài ngàn trượng lao lên, mang theo ngọn lửa đỏ đen rực cháy, đối đầu với ngàn ngọn núi sắt. Tiếng nổ kinh thiên vang lên, không gian tan rã thành tro bụi, ngàn ngọn núi bị phá vỡ, mảnh vỡ rơi xuống như cơn mưa đá giữa cánh đồng lúa ngày giông bão, nhưng Minh Nhật phun máu, ngã khỏi ngựa sắt, thân hình run rẩy, Mạt Nhật Thần Kiếm rơi xuống đất, cắm sâu vào cỏ cháy, linh khí gần cạn kiệt hoàn toàn.

Ngựa sắt ngã xuống bên cạnh, khói lửa tắt dần, đôi chân sắt gãy vụn dưới sức nặng của trận chiến, giáp vàng kim trên người hắn rách nát thêm, máu tươi chảy thành dòng từ vai trái và ngực, thấm ướt đất dưới chân, như dòng sông đỏ chảy qua cánh đồng lúa ngày giặc tan. Hắn quỵ một gối, tay trái chống xuống đất, máu tươi nhỏ từng giọt từ ngón tay xuống cỏ cháy, hơi thở nặng nề như kéo cả ngàn cân đá đè lên lồng ngực, thần hồn rung động dữ dội, như sắp tan rã dưới áp lực kinh hồn. Thiên Gióng Chiến Thần lao tới, roi sắt giơ cao, đánh xuống đòn cuối cùng, sóng xung kích hóa thành một ngọn núi sắt khổng lồ cao ngàn trượng, mang uy áp kinh hồn như ngàn quân giặc giày xéo đất nước, như ngọn gió phá thiên cuốn bay mọi sự sống, nhắm thẳng vào Minh Nhật, như muốn nghiền nát hắn thành tro bụi, thần hồn tan rã giữa đất trời.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt mờ đục dưới lớp máu khô, máu tươi chảy dài từ khóe mắt, như giọt lệ đỏ thẫm giữa chiến trường tan hoang, thầm nghĩ:

“Đây là cửa tử… Linh khí cạn kiệt, đan điền vỡ nát, thần hồn sắp tan. Thiên Gióng Chiến Thần, ngươi đã đẩy ta vào tuyệt cảnh! Nhưng… ta không cam lòng!”

💥 [Khu vực kêu gọi ủng hộ - giữa cao trào] 💥

"Đạo hữu nào đang sục sôi trước cảnh Minh Nhật vượt qua cửa tử, muốn thấy hắn nắm Huyền Thiên Bảo Đỉnh hay nghe thêm tiếng trống đồng từ huyết mạch xa xôi, hãy ủng hộ tác giả một chén trà đá để ngọn lửa tiên hiệp bùng cháy, đẩy Minh Nhật lên đỉnh cao bất bại!"

💰 STK: 0721000637501

🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat

🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94

(Ủng hộ càng nhiều, cơ hội trở thành bá chủ càng cao! 😆)

Ngọn núi sắt lao xuống, không gian vỡ vụn thành từng mảnh, áp lực kinh hồn đè ép thần hồn Minh Nhật, như ngàn ngọn núi đè xuống lồng ngực, hắn phun máu, thân hình run rẩy dữ dội, tay trái chống đất gãy vụn dưới áp lực, máu tươi bắn ra từ miệng, mắt trái mờ dần, như ánh sáng cuối cùng sắp tắt giữa bóng tối ngập tràn. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một luồng sức mạnh kỳ lạ bùng lên từ sâu trong huyết mạch, như ngọn gió từ cánh đồng lúa ngày xưa thổi qua, như tiếng trống đồng vang vọng từ thời cổ đại, sâu thẳm và ấm áp, len lỏi qua từng mạch máu, từng vết thương, từng mảnh thần hồn vỡ vụn. Huyết mạch trong cơ thể hắn nóng lên dữ dội, như ngọn lửa từ một nơi xa xôi cháy trong tim, như ý chí tổ tiên từng đứng vững giữa ngàn quân giặc, không khuất phục, không gục ngã.

Hắn cảm nhận được một bóng hình mơ hồ trong thần hồn, không rõ nét, chỉ là một tia sáng vàng kim mờ ảo, như rồng vàng bay lượn trên bầu trời đất Việt, như một chiến thần cầm tre đánh giặc giữa cánh đồng lúa nước, nhưng không thể thấy rõ khuôn mặt, chỉ nghe thấy một tiếng thì thầm sâu thẳm từ huyết mạch:

“Ý chí bất khuất… không ngã trước thiên quân vạn mã…”

Sức mạnh từ huyết mạch bùng cháy, như ngọn lửa đỏ rực lan tỏa từ tim ra khắp cơ thể, chữa lành phần nào đan điền nứt vỡ, thần hồn rung động dữ dội nhưng không tan rã, linh khí cạn kiệt bỗng trỗi dậy như dòng suối mát chảy qua sa mạc khô cằn. Minh Nhật hét lớn, tiếng hét vang vọng như tiếng trống đồng ngày chiến thắng, Mạt Nhật Thần Kiếm rung lên dữ dội dù cắm sâu dưới đất, kiếm quang đỏ đen bùng cháy như ngọn lửa địa ngục, hòa quyện với roi sắt trong tay trái, hóa thành một bóng kiếm khổng lồ dài ngàn trượng lao lên, mang theo ngọn lửa đỏ đen xen lẫn ánh vàng kim, như rồng vàng thời cổ đại bay lên từ cánh đồng lúa nước, xuyên qua ngọn núi sắt, đâm thẳng vào ngực Thiên Gióng Chiến Thần.

Tiếng nổ kinh thiên vang lên, không gian tan rã hoàn toàn, ngọn núi sắt vỡ vụn thành tro bụi, Thiên Gióng Chiến Thần đứng bất động, đôi mắt vàng rực lóe lên tia kinh ngạc xen lẫn hài lòng, thân hình khổng lồ tan rã thành ánh sáng vàng kim, hóa thành tro bụi bay lượn giữa cánh đồng, như khói lam chiều tan trên mái nhà tranh ngày xưa. Một cánh cổng mới hiện ra từ tro bụi, dẫn sâu hơn vào bí cảnh, tỏa ra linh khí cổ xưa nồng đậm xen lẫn sát khí kinh hồn, như một lời mời gọi từ đất trời xa xôi.

Minh Nhật quỳ trên cỏ cháy, máu tươi chảy dài từ khắp cơ thể, giáp vàng kim rách nát hoàn toàn, chỉ còn vài mảnh vỡ lóe sáng yếu ớt trên ngực và vai, Mạt Nhật Thần Kiếm cắm sâu dưới đất rung lên nhè nhẹ, như khúc ca chiến trận sắp tắt. Ngựa sắt nằm bên cạnh đã gãy vụn thành từng mảnh, khói lửa tắt hẳn, chỉ còn đôi mắt sắt lóe lên ánh sáng mờ nhạt, như chiến mã trung thành đã hoàn thành sứ mệnh. Hắn thở hổn hển, từng hơi thở như kéo cả ngàn cân đá, máu tươi nhỏ từng giọt từ khóe miệng xuống cỏ cháy, nhưng ánh mắt hắn lóe lên tia kiên định xen lẫn cảm xúc sâu thẳm, giọng trầm khàn vang vọng giữa cánh đồng tan hoang:

“Thần Huyết Chân Chủ… ta đã vượt qua ý chí phá thiên! Huyền Thiên Bảo Đỉnh sẽ là của ta – và ta sẽ dùng nó để chôn vùi ngươi!”

Hắn ngẩng đầu nhìn cánh cổng mới, đôi mắt mờ đục dưới lớp máu khô dần sáng lên, tay phải siết chặt roi sắt giờ đã nứt vỡ thành từng mảnh, thầm nghĩ:

“Thử thách này… như một khúc ca từ sâu trong huyết mạch ta vang vọng. Ta cảm nhận được ngọn gió từ cánh đồng lúa ngày xưa, tiếng trống đồng từ một nơi xa xôi, ý chí bất khuất từ một sức mạnh ta chưa hiểu. Huyền Thiên Đại Đế… ông đã thấy gì trong ta? Là sức mạnh, hay một sợi dây dẫn ta đến những ngày tháng phía trước? Ta không biết… nhưng ta sẽ tìm ra!”

Tro bụi tan dần trên cánh đồng, không gian trở lại tĩnh lặng, nhưng trong lòng Minh Nhật, một ngọn lửa mơ hồ vẫn cháy âm ỉ, như ngọn lửa từ thời cổ đại chưa tắt, như khúc ca chiến trận của tổ tiên vẫn vang vọng đâu đó giữa đất trời, chờ ngày bùng lên dữ dội hơn.

🔥 Cảm ơn các đạo hữu đã cùng ta chứng kiến Minh Nhật đối mặt cửa tử, dùng huyết mạch thức tỉnh để phá thiên, nghe tiếng gió từ cánh đồng lúa xa xôi! Mỗi chén trà đá là ngọn gió thổi bùng ngọn lửa tiên hiệp, giúp Minh Nhật tiến gần hơn đến Huyền Thiên Bảo Đỉnh và trận chiến định mệnh với Thần Huyết Chân Chủ. Hẹn gặp lại ở chương sau, nơi bí mật của bí cảnh sẽ hé lộ thêm, và thử thách mới sẽ đẩy hắn vào con đường khốc liệt hơn!

💰 STK: 0721000637501

🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat

🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com