Đế Nhật Trùng Sinh Phá Thiên Vạn Giới

Chương 95: Cân Bằng Đất Trời – Hư Không Phá Giải



Linh khí từ mê cung tím thẫm tràn ngập không gian, như dòng suối ngàn năm chảy qua đất trời, mang theo hơi thở cổ xưa xen lẫn áp lực kinh hồn, cuốn lấy từng ngóc ngách của quảng trường đá khổng lồ. Bàn cờ rộng ngàn trượng nằm giữa trung tâm, mỗi ô vuông lấp lóe ánh sáng tím thẫm, như ngọc cổ chạm khắc những nét huyền ảo, tỏa ra linh khí biến ảo, lúc nóng rực như lò lửa ngàn năm, lúc lạnh lẽo như gió từ cõi sâu thẳm, lúc sâu xa như hư không vô tận. Từng con đường đá uốn lượn xung quanh quảng trường, như dòng sông lớn chảy qua đất trời, dẫn vào những ngã rẽ mờ mịt, nơi bóng tối và ánh sáng đan xen, như đất trời xoay chuyển giữa hỗn độn. Trên bầu trời mê cung, vầng sáng tím thẫm chiếu xuống, tạo thành những bóng hình rồng tím bay lượn, đôi mắt lấp lánh ánh sáng huyền ảo, như linh hồn cổ xưa quan sát kẻ bước vào.

Nguyễn Minh Nhật đứng trước bàn cờ, thân hình cao lớn bất động như ngọn núi giữa đất trời hỗn loạn, Mạt Nhật Thần Kiếm cắm sâu xuống đất bên cạnh, kiếm quang đỏ đen rung lên nhè nhẹ, như khúc ca chiến trận chưa tắt, ánh sáng tím thẫm từ bàn cờ chiếu lên khuôn mặt đầy vết máu khô và bụi bẩn, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia kiên định xen lẫn điên cuồng. Linh khí từ mê cung tràn vào cơ thể hắn, len qua từng mạch máu, chữa lành vết thương trên vai và ngực, da thịt co giãn dần khôi phục, đan điền nứt vỡ lành lại thêm một phần, nhưng áp lực kinh hồn từ bàn cờ đè nặng thần hồn, như ngàn ngọn núi vô hình muốn nghiền nát ý chí. Hắn hít sâu, cảm nhận linh khí biến ảo chảy qua, thầm nghĩ:

“Thử thách này… như hư không thử lòng ta. Mỗi quân cờ là một bí ẩn, mỗi bước đi là một lằn ranh sinh tử. Huyền Thiên Trí Tôn, ngươi muốn gì từ ta?”

Bóng hình mờ ảo cao trăm trượng đứng giữa quảng trường, mặc áo bào tím thẫm, tay cầm ngọc giản lấp lóe ánh sáng, đôi mắt tím rực lóe lên tia sáng sâu thẳm, giọng nói vang vọng như tiếng chuông đồng từ cõi xa xôi:

“Ngươi đã bước vào bàn cờ đất trời, nhưng chưa đủ! Đặt quân cờ đúng vị trí, mở lối qua hư không, hoặc thần hồn tan rã, ý chí hóa thành tro bụi!”

Minh Nhật nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo quét qua bàn cờ, nhận ra tám vùng linh khí biến ảo, mỗi vùng như một mảnh ghép của đất trời, từ trời cao vô tận đến nước sâu thẳm, từ lửa cháy ngàn năm đến đất dày bất động. Hắn nhặt một quân cờ tím từ đất đá, cảm nhận linh khí như trời cao bao la, đặt vào ô khắc nét chạm như bầu trời rộng lớn. Bàn cờ rung lên dữ dội, một con đường đá mở ra phía đông, nhưng áp lực từ bóng hình tím thẫm đè xuống, như hư không muốn nuốt chửng thần hồn. Hắn thầm nghĩ:

“Một bước đúng… nhưng chưa đủ. Quy luật này không đơn giản!”

💥 [Khu vực kêu gọi ủng hộ - giữa cao trào] 💥

"Đạo hữu nào đang nghẹt thở trước bàn cờ cuối cùng, muốn thấy Minh Nhật cân bằng đất trời hay thoát khỏi hư không kinh hồn, hãy ném cho tác giả một chén trà đá để ngọn lửa tiên hiệp bùng cháy, giúp Minh Nhật vượt qua lằn ranh thần hồn tan rã!"

💰 STK: 0721000637501

🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat

🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94

(Ủng hộ càng nhiều, cơ hội trở thành bá chủ càng cao! 😆)

Hắn bước tiếp, nhặt quân cờ thứ hai, linh khí lạnh lẽo như nước sâu tràn qua tay, đặt vào ô khắc nét chạm như dòng chảy ngàn năm. Bàn cờ rung chuyển mạnh hơn, một con đường khác mở ra phía bắc, nhưng áp lực kinh hồn tăng gấp đôi, thần hồn hắn rung động dữ dội, như đứng bên bờ vực tan rã. Hắn nghiến răng, mồ hôi chảy dài trên trán, thầm nghĩ:

“Mỗi quân cờ là một thử thách… Ta phải tìm ra mối liên kết!”

Huyết Ma Lão Nhân đứng phía sau, trường đao cắm xuống đất, linh khí tràn vào cơ thể, giọng khàn khàn:

“Minh chủ, bàn cờ này như đất trời xoay chuyển, lão phu không nhìn ra!”

Linh Dao quỳ trên đất đá, Thánh Linh Ngọc Trượng tỏa sáng yếu ớt, giọng run run:

“Minh chủ, ta cảm nhận được áp lực kinh hồn… Người phải cẩn thận!”

Lam Thiên Kiệt giơ trận kỳ, ánh sáng xanh biếc lan tỏa, giọng khàn khàn:

“Minh chủ, bàn cờ này như mê cung vô tận, ta tin người!”

Minh Nhật không đáp, ánh mắt tập trung vào bàn cờ, nhặt quân cờ thứ ba, linh khí nóng rực như lửa cháy ngàn năm, đặt vào ô khắc nét chạm như ngọn lửa bùng cháy. Bàn cờ rung chuyển kinh hồn, một con đường mở ra phía nam, nhưng áp lực từ bóng hình tím thẫm hóa thành sóng xung kích, đè ép thần hồn hắn, như ngàn mũi kiếm vô hình đâm vào ý chí. Hắn phun một ngụm máu tươi, lùi lại ba bước, tay trái chống xuống đất, máu tươi nhỏ từng giọt xuống đá, thầm nghĩ:

“Không đúng… Quy luật không chỉ là linh khí, mà là sự cân bằng đất trời!”

Hắn đứng dậy, ánh mắt lóe lên tia sáng, quan sát kỹ bàn cờ, nhận ra mỗi vùng không chỉ đại diện cho một loại linh khí, mà còn liên kết với nhau, như trời sinh nước, nước nuôi lửa, lửa đốt đất. Hắn nhặt lại quân cờ, đặt vào ô khác, nơi linh khí lửa và nước giao hòa. Bàn cờ rung lên, một cánh cửa đá hiện ra giữa quảng trường, khắc hình rồng tím cuốn quanh ngọn núi, giọng nói vang lên:

“Ngươi tìm ra cân bằng, nhưng chưa đủ! Giải đố đất trời, hoặc hư không nuốt chửng!”

Cánh cửa đá tỏa ra áp lực kinh hồn, một câu đố hiện lên bằng nét chạm cổ xưa:

“Ta là kẻ sinh ra trước đất trời, lớn lên trong bóng tối, không hình không dạng, nhưng tạo nên vạn vật. Là gì?”

Minh Nhật trầm tư, ánh mắt quét qua cánh cửa, thầm nghĩ:

“Sinh ra trước đất trời, lớn lên trong bóng tối, không hình không dạng… Là hư không? Không, phải sâu xa hơn!”

Hắn suy nghĩ kỹ, cảm nhận linh khí từ cánh cửa, trả lời:

“Khí đầu tiên của đất trời!”

Cánh cửa rung lên, nhưng không mở, giọng nói lạnh lẽo vang lên:

“Sai! Chỉ đúng một phần. Đáp án là Hỗn độn sinh khí! Một cơ hội nữa, hoặc thần hồn tan rã!”

Minh Nhật nghiến răng, mồ hôi chảy dài, thần hồn rung động dữ dội, như sắp vỡ vụn. Hắn thầm nghĩ:

“Khí đầu tiên chỉ là bề ngoài… Hỗn độn sinh khí mới là cội nguồn!”

Hắn trả lời lại:

“Hỗn độn sinh khí!”

Cánh cửa rung chuyển kinh hồn, mở ra một con đường mới, dẫn vào một căn phòng đá rộng lớn, tường đá khắc hình rồng tím và phượng lửa đan xen, mỗi ngã rẽ tỏa ra linh khí biến ảo, như đất trời xoay chuyển. Một bàn đá hiện lên giữa căn phòng, trên đó là năm câu đố khắc bằng nét chạm cổ xưa, giọng nói vang lên:

“Giải năm câu đố, mở lối qua hư không, hoặc lạc lối vĩnh cửu!”

Câu đố đầu tiên:

“Ta đứng giữa đất trời, không động mà di chuyển, không sống mà trường tồn, nắm giữ bí ẩn vạn vật. Là gì?”

Minh Nhật trầm tư, ánh mắt quét qua bàn đá, thầm nghĩ:

“Không động mà di chuyển, không sống mà trường tồn… Là khí vận? Phải sâu hơn!”

Hắn trả lời:

“Ý chí của đất trời!”

Bàn đá rung lên, một ký tự sáng lên. Câu đố thứ hai:

“Ta nuốt vạn vật mà không no, chảy mãi mà không ngừng, sinh ra từ hư không, chết trong lòng đất trời. Là gì?”

Hắn nghiến răng, thầm nghĩ:

“Nuốt vạn vật mà không no, chảy mãi không ngừng… Là dòng chảy hư không? Không đủ!”

Hắn trả lời:

“Sóng của hư không!”

Bàn đá rung mạnh hơn, hai ký tự sáng lên. Câu đố thứ ba:

“Ta không đầu không đuôi, không mắt không tai, không hình không dạng, sinh ra vạn vật, nắm giữ sinh tử. Là gì?”

Hắn thầm nghĩ:

“Không đầu không đuôi, sinh ra vạn vật… Là cội nguồn hư không? Không chính xác!”

Hắn trả lời:

“Khí sinh ra đất trời!”

Bàn đá rung lên, ba ký tự sáng lên. Câu đố thứ tư:

“Ta là kẻ lớn lên trong bóng tối, nhỏ bé mà vĩ đại, không ai thấy nhưng ai cũng sợ. Là gì?”

Hắn trầm tư, ánh mắt lóe lên tia sáng, thầm nghĩ:

“Lớn lên trong bóng tối, nhỏ bé mà vĩ đại… Là hạt giống đất trời!”

Hắn trả lời:

“Hạt giống của hư không!”

Bàn đá rung chuyển, bốn ký tự sáng lên. Câu đố cuối cùng hiện ra, sâu thẳm hơn:

“Ta là kẻ đứng ngoài đất trời, không thuộc vạn vật, không ai chạm tới, nhưng ai cũng cảm nhận, là gì?”

Minh Nhật đứng bất động, áp lực từ câu đố đè ép thần hồn, linh khí trong căn phòng rung động dữ dội, như hư không xoay chuyển. Hắn thầm nghĩ:

“Đứng ngoài đất trời, không ai chạm tới, nhưng ai cũng cảm nhận… Là ý niệm? Không, phải sâu hơn!”

Hắn vận dụng toàn bộ trí tuệ, cảm nhận linh khí biến ảo, trả lời:

“Khoảng trống giữa đất trời!”

Bàn đá rung chuyển kinh hồn, không gian vỡ vụn, một cánh cổng mới mở ra giữa căn phòng, tỏa ra linh khí tím thẫm nồng đậm. Minh Nhật bước qua, linh khí tràn vào cơ thể, đan điền lành lại thêm một phần, nhưng thần hồn vẫn rung động dữ dội. Con đường dẫn đến một đại điện khổng lồ, tường đá cao ngàn trượng, khắc hình rồng tím bay lượn, trung tâm là một bàn cờ cuối cùng, rộng ngàn trượng, mỗi ô vuông ẩn chứa linh khí biến ảo, như đất trời xoay chuyển qua tám vùng kỳ lạ.

Bóng hình tím thẫm hiện ra rõ ràng hơn, cao trăm trượng, áo bào tím thẫm tung bay, tay cầm ngọc giản, đôi mắt lóe lên ánh sáng tím rực, giọng nói vang vọng:

“Ngươi đã vượt qua năm câu đố, nhưng đây là thử thách cuối cùng! Đặt quân cờ đúng vị trí, cân bằng đất trời, hoặc hư không nuốt chửng!”

Minh Nhật nhìn bàn cờ, ánh mắt lóe lên tia điên cuồng, thầm nghĩ:

“Đây là lằn ranh cuối cùng… Ta phải cân bằng tất cả!”

Hắn nhặt quân cờ tím, cảm nhận linh khí như trời cao, đặt vào ô khắc nét chạm như bầu trời. Bàn cờ rung lên, một vùng sáng lên. Hắn tiếp tục, đặt quân cờ nước sâu, lửa cháy, đất dày, gió lùa, sấm vang, núi vững, đầm lầy, mỗi quân cờ là một thử thách trí tuệ, linh khí tràn vào cơ thể, chữa lành đan điền, nhưng áp lực từ bóng hình tím thẫm đè xuống, như hư không muốn xé nát thần hồn. Hắn phun máu, lùi lại năm bước, tay trái chống xuống đất, máu tươi chảy dài, nhưng ánh mắt vẫn cháy bỏng.

Minh Nhật đứng dậy, ánh mắt lóe lên tia sáng, nhặt quân cờ cuối cùng, cảm nhận linh khí như đất trời giao hòa, đặt vào ô trung tâm. Bàn cờ rung chuyển kinh thiên, không gian vỡ vụn, tám vùng linh khí hợp nhất, hóa thành một luồng sáng tím thẫm bắn lên bầu trời. Bóng hình tím thẫm gật đầu, giọng nói vang vọng:

“Ngươi đã cân bằng đất trời, trí tuệ vượt qua hư không! Ta, Huyền Thiên Trí Tôn, công nhận ngươi và đồng đội, mở lối đến những cửa ải cuối cùng của bí cảnh!”

Luồng sáng tím thẫm tan ra, một cánh cổng mới hiện lên giữa đại điện, cao ngàn trượng, khắc hình rồng phượng giao hòa, tỏa ra linh khí cổ xưa nồng đậm xen lẫn sát khí kinh hồn. Minh Nhật bước tới, linh khí tràn vào cơ thể, đan điền lành lại hoàn toàn, thần hồn ổn định, ánh mắt lóe lên tia kiên định. Huyết Ma Lão Nhân, Linh Dao và Lam Thiên Kiệt đứng dậy, ánh mắt kính nể, đồng thanh:

“Minh chủ vô địch! Loạn Tinh Thành bất diệt!”

Minh Nhật quay đầu, giọng trầm mạnh mẽ:

“Chúng ta đã vượt qua trí tuệ, nhưng phía trước là những cửa ải cuối cùng. Chuẩn bị tinh thần!”

Hắn bước qua cánh cổng, thầm nghĩ:

“Huyền Thiên Bảo Đỉnh… Ta đang đến gần ngươi!”

Lời cảm ơn cuối chương:

Cảm ơn các đạo hữu đã cùng ta chứng kiến Minh Nhật đấu trí với hư không, cân bằng đất trời, vượt qua lằn ranh thần hồn tan rã! Mỗi chén trà đá là ngọn gió thổi bùng ngọn lửa tiên hiệp, giúp Minh Nhật tiến gần hơn đến Huyền Thiên Bảo Đỉnh. Hẹn gặp lại ở chương sau, nơi những cửa ải cuối cùng của bí cảnh chờ đợi, đầy sát khí và bí ẩn!

💰 STK: 0721000637501

🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat

🌍 Paypal: paypal.me/nhatnguyenminh94


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com