Nguyễn Minh Nhật bước qua cánh cổng đá khắc hình rồng tím, không gian phía sau khép lại lặng lẽ như một bức màn vô hình, để lại trong lòng hắn một khoảng trống lạnh lẽo khó gọi tên. Hắn đứng yên, đôi mắt đỏ rực nhìn vào khoảng không trước mặt, không vội bước tiếp, chỉ để tâm trí trôi về những gì vừa trải qua – những tầng ảo cảnh chồng chất như lưỡi dao sắc bén cắt vào thần hồn, những bóng dáng giả tạo mạnh mẽ hơn chính hắn, và tiếng nói trầm vang của kẻ tự xưng mang cùng huyết mạch với hắn. Hắn nhếch môi, tự nhủ trong lòng, giọng khàn khàn như thì thầm với chính mình:
“Ảo ảnh… Thật giả lẫn lộn, nghi ngờ bám lấy ta như bóng tối. Nhưng ta vẫn đứng đây, không phải nhờ kiếm, không phải nhờ lửa, mà nhờ chính ta đã chém đứt cái bóng ấy.”
Hắn cúi xuống, nhìn bàn tay trầy xước, những vết máu khô bám chặt trên lớp da chai sần, giáp vàng kim rách nát treo lơ lửng trên vai như một lời nhắc nhở về những trận chiến đã qua. Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên những vết nứt trên giáp, cảm giác thô ráp truyền qua đầu ngón tay, gợi lại ký ức về những lần ngã xuống giữa mưa máu, những lần đứng lên khi thần hồn gần như tan vỡ. Hắn lẩm bẩm, giọng trầm như gió thổi qua cánh đồng hoang:
“Nghi ngờ là kẻ thù lớn nhất, sắc bén hơn cả kiếm của kẻ thù, sâu thẳm hơn cả vực tối trong lòng. Nhưng vượt qua nó, ta thấy mình không còn là kẻ lang thang giữa thật và giả nữa. Huyền Thiên Bí Cảnh, ngươi đã dạy ta điều đó, bằng cách xé toạc ta ra rồi buộc ta tự vá lại.”
Hắn ngẩng lên, hít một hơi sâu, hơi thở phả ra mang theo mùi máu khô và mồ hôi, như một chiến binh vừa bước ra từ chiến trường. Không gian trước mặt không còn là vùng đất bụi đỏ hay khu rừng sương mù đầy ảo ảnh, mà là một con đường dài lát đá trắng ngà, phẳng lì như được mài từ ngọc bích cổ xưa. Hai bên đường, những cây cổ thụ cao lớn mọc san sát, thân cây đen bóng như hắc ngọc, cành lá xum xuê vươn lên tận trời, nhưng không một chiếc lá nào lay động, như bị đóng băng trong một khoảnh khắc vĩnh cửu. Ánh sáng nhàn nhạt từ bầu trời mờ mịt chiếu xuống, phủ lên con đường một lớp sáng bạc óng ánh, vừa huyền ảo vừa tĩnh lặng, như dẫn hắn đến một nơi mà mọi thử thách trước đó đều hội tụ thành một điểm cuối. Hắn thầm nghĩ:
“Con đường này… Là đích đến thật sự, hay chỉ là một cái bẫy khác được nguỵ trang tinh xảo hơn?”
Hắn bước đi, đôi giày rách nát chạm xuống nền đá, mỗi bước chân vang lên một tiếng “cộp” nhỏ nhưng rõ ràng, như phá vỡ cái tĩnh lặng bao trùm không gian. Mạt Nhật Thần Kiếm trong tay hắn rung nhẹ, kiếm quang đỏ đen lóe lên yếu ớt, như một ngọn lửa nhỏ cố gắng sống sót giữa cơn gió lạnh. Hắn nắm chặt chuôi kiếm, không phải để chuẩn bị chiến đấu, mà như một thói quen đã khắc sâu vào xương tủy sau bao năm chém giết. Con đường kéo dài bất tận, hai bên là hàng cổ thụ đứng im như những vệ binh câm lặng, ánh sáng bạc từ bầu trời chiếu qua tán lá, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên nền đá, như những ký tự cổ xưa đang kể một câu chuyện mà hắn chưa thể hiểu.
Hắn đi được một đoạn, linh khí trong không gian bắt đầu thay đổi, không còn hỗn loạn như vùng đất bụi đỏ, mà tinh khiết đến lạ, len lỏi qua từng mạch máu, khiến đan điền trong người hắn rung động nhè nhẹ, như một con thú đang thức tỉnh sau giấc ngủ dài. Hắn dừng lại, nhắm mắt, để thần hồn cảm nhận luồng khí tức cổ xưa ấy, thầm nghĩ:
“Linh khí này… Không giống bất cứ nơi nào ta từng đến. Nó mạnh mẽ, sâu thẳm, như mang theo hơi thở của một thời đại đã mất.”
Đột nhiên, từ phía xa cuối con đường, một tiếng cười khàn khàn vang lên, phá vỡ cái tĩnh lặng của không gian:
“Minh chủ! Lão phu tưởng mình đã chết trong cái rừng sương mù quái quỷ đó rồi, hóa ra ngươi vẫn sống!”
Minh Nhật quay lại, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên xen lẫn nhẹ nhõm. Huyết Ma Lão Nhân bước ra từ bóng tối cuối con đường, trường đao đỏ máu trong tay vẫn còn vương sương mù, khuôn mặt già nua đầy vết sẹo nhăn lại vì cười, nhưng đôi mắt lấp lánh sự sống sót sau cơn ác mộng. Theo sau lão là Linh Dao, bước chân nhẹ nhàng nhưng hơi run, Thánh Linh Ngọc Trượng trong tay nàng tỏa ánh sáng bạc yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn giữ nét kiên cường. Cuối cùng là Lam Thiên Kiệt, trận kỳ xanh biếc trên tay rách nát một góc, ánh mắt trầm tĩnh nhưng không giấu được sự mệt mỏi. Hắn nhìn ba người, giọng trầm vang lên:
“Các ngươi… Vẫn còn sống?”
Huyết Ma Lão Nhân cười lớn, vỗ ngực vang lên tiếng “bộp”:
“Sống chứ! Nhưng lão phu suýt nữa bị chính bóng mình trong sương mù chém chết. Cái ảo ảnh đó mạnh hơn ta gấp đôi, kiếm pháp quỷ dị, nhanh như quỷ mị, may mà lão phu còn chút bản lĩnh, dùng đao ý chém ngược lại nó!”
Linh Dao bước tới, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy cảm xúc, đôi mắt long lanh như muốn khóc:
“Minh chủ, ta… ta thấy Loạn Tinh Thành sụp đổ trong sương mù, mọi người chết hết, chỉ còn mình ta đứng giữa đống đổ nát. Ta đã nghĩ đó là thật, suýt nữa buông xuôi, cho đến khi ngọc trượng rung lên, kéo ta ra khỏi cơn ác mộng ấy.”
“Ta bị lạc trong một trận pháp vô hình, không lối ra, không hướng đi. Trận kỳ giúp ta phá giải, nhưng thần hồn suýt nữa bị nuốt chửng bởi những tiếng thì thầm từ bóng tối. Nơi này… quá đáng sợ!”
Minh Nhật nhìn họ, ánh mắt lóe lên tia ấm áp hiếm hoi, thầm nghĩ:
“Họ cũng vượt qua… Mỗi người một thử thách, nhưng đều đến được đây. Đây không phải ngẫu nhiên.”
Hắn quay lại, chỉ tay về phía xa, giọng trầm vang lên:
“Các ngươi nhìn kia! Bảo tháp đó có thể là đích đến cuối cùng của chúng ta.”
Cả ba người ngẩng lên, ánh mắt đồng loạt hướng về phía bảo tháp sừng sững hiện ra giữa vùng đất bằng phẳng. Tháp cao ngút trời, thân tháp đen bóng như được đúc từ hắc ngọc cổ xưa, mỗi tầng khắc đầy hoa văn kỳ bí – những đường nét mạnh mẽ, uy nghiêm như Thương Khung Thần Vực thời hoàng kim, xen lẫn khí tức huyền ảo, sâu thẳm của Huyền Thiên Đại Đế. Đỉnh tháp xuyên qua tầng mây mờ mịt, ánh sáng tím thẫm nhấp nháy như ngọn lửa bất diệt, soi sáng cả vùng đất rộng lớn này. Huyết Ma Lão Nhân nhíu mày, lẩm bẩm:
“Uy nghiêm quá… Lão phu cảm thấy khí tức giống Thương Khung Thần Vực, nhưng cổ xưa hơn, mạnh mẽ hơn. Minh chủ, ngươi nghĩ bên trong có gì?”
Minh Nhật không trả lời ngay, chỉ bước tới gần hơn, đôi mắt đỏ rực quan sát từng chi tiết của bảo tháp. Thân tháp cao hàng ngàn trượng, mỗi tầng đều có hoa văn hình rồng cuốn quanh, những đường nét sắc bén như được khắc bằng kiếm của một bậc đại năng, lấp lóe ánh sáng vàng nhạt từ các ký tự cổ xưa – những ký tự mà hắn từng thấy thoáng qua trên di vật của Loạn Tinh Thành, nhưng ở đây, chúng sống động hơn, như chứa đựng sức mạnh vượt ngoài tầm hiểu biết. Cánh cửa chính dưới chân tháp đóng chặt, làm từ đá đen bóng, hai bên khắc hai bức tượng rồng khổng lồ, mỗi con cao hơn trăm trượng, đôi mắt rồng lấp lánh ánh tím, như đang sống, nhìn thẳng vào hắn với khí thế áp bức khiến thần hồn rung động.
Hắn đứng trước tháp, đưa tay chạm vào bề mặt đá lạnh lẽo của cánh cửa, ngón tay lướt qua những hoa văn rồng khắc sâu, cảm nhận một luồng khí tức cổ xưa ùa đến, len qua từng mạch máu, khiến đan điền trong người rung động mạnh hơn, như có gì đó bên trong tháp đang gọi hắn. Hắn lẩm bẩm:
“Nơi này… Có gì đó liên kết với ta. Huyết mạch của ta đang phản ứng!”
Hắn quay lại, nhìn ba người đồng đội, giọng kiên định:
“Dù bên trong là gì, chúng ta phải vào. Đây không chỉ là thử thách, mà là câu trả lời cho tất cả những gì chúng ta đã trải qua.”
Linh Dao gật đầu, nắm chặt ngọc trượng, giọng nhỏ nhưng chắc chắn:
“Ta tin Minh chủ. Dù là gì, ta sẽ đi cùng.”
Lam Thiên Kiệt giơ trận kỳ rách nát, ánh mắt trầm tĩnh:
“Ta cũng vậy. Trận pháp của ta sẽ hỗ trợ đến cùng.”
Huyết Ma Lão Nhân cười lớn, vung trường đao đỏ máu lên cao:
“Lão phu còn sống là để chiến đấu. Đi thôi, Minh chủ!”
Minh Nhật gật đầu, ánh mắt đỏ rực lóe lên tia quyết tâm. Hắn đặt tay lên cánh cửa, vận sức đẩy mạnh, linh khí từ cơ thể trào ra như ngọn lửa đỏ đen, hòa cùng ý chí bất khuất của hắn. Cánh cửa từ từ mở ra, phát ra tiếng “ầm” trầm thấp, để lộ một khoảng không tối đen bên trong, chỉ có những đốm sáng tím nhấp nháy phía xa, như những ngọn lửa lập lòe trong bóng đêm sâu thẳm. Hắn thầm nghĩ:
“Bảo tháp này… sẽ cho ta câu trả lời. Huyền Thiên Đại Đế, ta đến đây!”
Cả nhóm bước vào, bóng tối nuốt chửng họ, nhưng ánh mắt Minh Nhật vẫn sáng rực như ngọn lửa dẫn đường trong đêm đen. Hắn lẩm bẩm, giọng trầm vang lên trong lòng:
“Thật hay giả, ta sẽ tìm ra. Dù là vực sâu hay ánh sáng, ta không quay đầu!”
Họ tiến sâu vào bảo tháp, không gian bên trong lạnh lẽo như băng, nhưng ẩn chứa một luồng khí tức mạnh mẽ, như hơi thở của một thực thể cổ xưa đang ngủ say. Những bức tường bên trong khắc đầy ký tự cổ, lấp lánh ánh sáng tím nhạt, như đang kể lại một câu chuyện từ thời viễn cổ. Minh Nhật dẫn đầu, mỗi bước chân vững chãi, không do dự, không sợ hãi, chỉ có một niềm tin mãnh liệt rằng phía trước là đích đến cuối cùng của hành trình này.