Lục Kỳ siết chặt nắm tay, các khớp ngón tay kêu răng rắc.
"Những chuyện sau đó, ta vẫn nhớ." Ta nhìn hắn chậm rãi nói:
"Tám năm sau, là ngươi kích động cấm vệ quân làm phản, muốn xông vào cung g.i.ế.c vua đoạt quyền."
"Mẫu phi ta bị vu cho tội yêu nghiệt hại nước, treo cổ trên cây ngọc lan để trấn an quân tâm."
"Phụ hoàng vì giữ mạng cho ta, đành đưa đứa trẻ mười tuổi là ta chạy tới nương nhờ ngoại tổ — Định Tây Vương."
"Rồi cũng là ngươi, trên đường bố trí 'thổ phỉ', muốn g.i.ế.c ta diệt trừ hậu họa."
"Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao ngươi đuổi g.i.ế.c cha con ta không dứt."
Lục Kỳ nghe xong bật cười ngửa mặt, tiếng cười điên dại vang vọng:
"Ta chính là muốn Độc Cô Khánh nhà tan cửa nát!"
Ta bình thản nhìn hắn:
"Thầy à, ta cũng có một bí mật muốn nói."
"Mẫu phi ta xưa nay …chưa từng yêu thầy.
Ta từng nghe người nói với phụ hoàng: chồng trước tính tình hung bạo, say rượu là đánh đập vợ.
Người cảm tạ hoàng thượng đã cứu người khỏi nước sôi lửa bỏng, cả đời này chỉ yêu mỗi hoàng thượng.
Dù phải c.h.ế.t vì hoàng thượng, người cũng cam lòng."
Nụ cười trên mặt Lục Kỳ lập tức cứng lại, trong mắt phủ đầy u ám.
"Thái nữ điện hạ, vi sư cũng có một bí mật muốn nói với ngài."
Hắn cúi sát, thì thầm bên tai ta.
Nghe xong, toàn thân ta lạnh băng, như rơi vào hầm băng sâu thẳm.
Hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn nổi.
15
Ta không biết mình quay về Bích Lạc cung thế nào.
Lệnh cho tất cả cung nhân lui hết, ta co ro ngồi ở bậc cửa, ôm đầu phát ngốc.
Trăng đã ngả về tây, đêm sâu như mực.
Ta lấy ra cây nến, viên đá lửa, khoác áo choàng đen, lặng lẽ rời khỏi Bích Lạc cung.
Trốn đông né tây, tránh được thị vệ tuần tra, cuối cùng ta tới nơi: Lưu Ly Tháp.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ta nhớ lời thái giám họ Hoàng năm xưa:
"Điện hạ, nếu một ngày thật sự không thể ở lại nữa, hãy đến tầng chín Lưu Ly Tháp, đốt lên một cây nến."
Hắn còn nói:
"Là người Độc Cô, là người Tấn triều — vĩnh viễn không quên."
Ta leo lên tầng chín, châm lửa đốt nến.
Đợi hồi lâu — không có động tĩnh gì.
Biết nơi này không thể lưu lại lâu, ta vội vàng rời khỏi tháp.
Vừa bước ra khỏi tháp, ta sững người tại chỗ.
Trước mặt ta, Tống Minh Hạc đã đứng sẵn, sau lưng hắn là vài kẻ đang quỳ rạp, thị vệ giơ đao kề cổ họ.
Trong số đó có cả Hoàng công công.
Hắn chậm rãi tiến về phía ta, ta theo bản năng lùi lại.
Động tác vô thức ấy khiến hắn nổi giận.
"Sao thế, Chu Quý phi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng hắn ôn hòa như mọi khi, nhưng ta nghe ra được sự phẫn nộ và sát ý lạnh thấu tim gan.
"Không định cầu xin cho những kẻ trung thành với Độc Cô các ngươi sao?"
Ta cắn răng:
"Lục Kỳ đã kể hết cho ta nghe rồi.
Ta cuối cùng cũng biết ngươi là ai.
Ngươi — không phải ca ca ta… Ngươi…"
Sắc mặt hắn hoảng loạn, vội túm chặt vai ta:
"Muội nhi, ta chính là ca ca muội, ta chưa từng thay đổi!"
"Tất cả đều là âm mưu! Đều là dối trá!"
Nước mắt ta trào ra:
"Ngươi chưa từng yêu ta, tất cả dịu dàng sủng ái đều là tính toán, đều là diễn kịch!"
"Muội nhi… không phải như muội nghĩ…"
Thấy ta kích động, hắn dịu giọng, muốn ôm lấy ta.
"Tránh ra!"
Ta đẩy hắn ra, cả người như kiệt sức ngã quỵ dưới đất, òa khóc thảm thiết.
Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ vuốt lưng ta:
"Muội nhi, ta thừa nhận giữa chúng ta có những điều không thuần khiết, nhưng tình cảm ta dành cho muội — tuyệt đối chân thành, nhật nguyệt chứng giám."
Ta lau nước mắt, đứng dậy, giọng lạnh tanh:
"Ta muốn đi, ta muốn rời xa ngươi."
Hắn sững lại, ánh mắt dần lạnh băng:
"Muội muốn rời xa trẫm?"
"Đúng, ta không muốn tiếp tục bị ngươi lợi dụng nữa!" Ta quay người bỏ đi.
"Muội tưởng mình có thể đi sao?" Giọng hắn lạnh lẽo vang lên sau lưng.
Ta ngoái lại, thấy gương mặt hắn khuất trong bóng tối:
"Chu Quý phi, muội là của trẫm, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình trẫm."
Hắn vung tay ra hiệu, thị vệ lao tới bắt giữ ta.
"Chu Quý phi phạm thượng khi quân — ban cho lụa trắng!"
16
Ta đi trên con đường tiến về cái chết, trong đầu vang vọng mãi bí mật mà Lục Kỳ đã nói với ta.
Tống thị Vệ triều, năm mươi năm trước bị Độc Cô thị diệt vong, Tấn triều được lập nên.
Thái tử cuối cùng của Vệ triều trốn vào rừng sâu núi thẳm, may mắn thoát khỏi cuộc truy sát.
Thái tử cưới một thôn nữ, sinh hạ một bé trai. Đứa bé ấy lớn lên, lại thành gia lập thất, rồi sinh ra một đứa trẻ...
Đứa trẻ ấy chính là: Tống Minh Hạc.
Khi Tống Minh Hạc mười tuổi, Lục Kỳ tìm được hắn.
Hắn nói với cậu bé:
"Ta sẽ giúp ngươi phục quốc. Nhưng trước tiên, ngươi phải trưởng thành.
Rồi ta sẽ đưa thái nữ Tấn triều đến bên ngươi.
Ngươi phải chiếm hữu nàng, hủy diệt nàng, biến nàng thành con rối để uy h.i.ế.p những kẻ trung thành với triều Tấn."
Năm mười ba tuổi, Tống Minh Hạc cứu một bé gái khỏi bẫy thú.
Giờ nhớ lại, ca ca ta — kẻ luôn miệng gào “vương hầu tướng tướng, há có thiên sinh”, kẻ muốn phong ta làm quý phi — từ đầu vốn không phải điên rồ gì.