Lục Kỳ đoán không sai.
Vừa rời khỏi đô thành, ta lập tức xuôi về phương Tây, trở lại lãnh địa của ngoại tổ phụ — Định Tây Vương.
Ngoại tổ thấy ta trở về, mừng mừng tủi tủi, ôm ta khóc ròng.
"Diễm nhi, bảo bối của ông ngoại! Cuối cùng con vẫn còn sống, Độc Cô gia ta vẫn chưa tuyệt hậu..."
Khóc một hồi, ngoại tổ lau nước mắt, ánh mắt chuyển sang kiên nghị:
"Có con, ngoại tổ có thể danh chính ngôn thuận hiệu triệu các cựu thần Tấn triều, xuất binh phản công, đoạt lại ngai vàng vốn thuộc về Độc Cô thị!"
Ta nhẹ giọng:
"Ông ngoại… nhất định phải vậy sao?
Tống Minh Hạc không có ý đồ tận diệt ngoại tổ.
Hắn là người lương thiện, chỉ là bị thế lực Vệ triều đứng sau đẩy lên ngôi. Hắn sẽ không tổn thương chúng ta, càng không muốn tận diệt Độc Cô gia."
"Ngốc nghếch!"
Ngoại tổ đập mạnh lên bàn:
"Người đều sẽ thay đổi.
Cho hắn ngồi ngai vàng ba năm năm nữa, hắn sẽ thành hung long khát máu.
Dù hắn không động sát tâm, thì bọn thần tử của hắn, Lục Kỳ kia, chúng sẽ không ngừng bày mưu g.i.ế.c sạch chúng ta.
“Cầu thái bình bằng đấu tranh, thái bình mới có thể trường tồn;
Cầu thái bình bằng nhân nhượng, thái bình tất sẽ diệt vong."
Lúc này, ta mới nhận ra — từ kẻ bị Tống Minh Hạc giam hãm, ta lại trở thành con cờ của những kẻ khác.
Ngày mồng bảy tháng hai, đúng ngày giỗ của mẫu phi, ta lấy danh nghĩa thái nữ, triệu tập cựu bộ Tấn triều, phát binh chinh phạt.
Trước khi xuất chinh, ngoại tổ nói:
"Điện hạ nếu không muốn dính máu, có thể ở lại, để chúng ta đánh thay ngài."
Ta lắc đầu:
"Ta muốn chính tay đoạt lại giang sơn Độc Cô thị.
Thay vì làm món đồ chơi trong tay người khác, chi bằng tự mình cầm kiếm quét thiên hạ."
Chiến dịch vượt ngoài dự liệu, tiến quân như chẻ tre.
Chúng ta gần như không vấp phải kháng cự nào.
Khi bắt sống được châu mục Thương Châu — Hạ Hằng, hắn khai:
"Là hoàng thượng hạ chỉ: Không được kháng cự!"
Trên đường hành quân, ta từng vô số lần tưởng tượng cảnh đối đầu với Tống Minh Hạc:
Liệu ta sẽ tha c.h.ế.t cho hắn, hay sẽ giam hắn cả đời, hay thậm chí g.i.ế.c hắn để dứt hậu họa?
Nhưng chưa từng nghĩ tới — hắn thậm chí không muốn nghênh chiến.
Hắn ra lệnh buông vũ khí, tự tay dâng lại ngai vàng cho ta.
Thương Châu vốn là cửa ngõ đô thành, chỉ cần phi ngựa thêm một canh giờ, liền đến thẳng hoàng cung.
Ta lập tức thúc ngựa, mang theo mấy chục kỵ binh, phi thẳng tới kinh đô.
Thành trì mở toang, không một bóng quân sĩ trấn thủ.
Chúng ta như vào chốn không người, chẳng gặp nổi một đội phòng vệ.
Cửa cung cũng chỉ khép hờ.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Bước vào long cung, khắp nơi hỗn loạn, cung nữ, thái giám chạy tán loạn, binh sĩ chẳng thấy lấy một ai.
Ta xông thẳng vào Long Phụ Điện, trong điện thư tịch vương vãi đầy đất.
Ta cất cao giọng gọi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tống Minh Hạc! Tống Minh Hạc! Ca! Ca ca!"
Không ai trả lời.
"Chu Quý Phi."
Một giọng quen thuộc vang lên phía sau.
Ta ngoái đầu nhìn — là Triệu Lại Tử, tổng quản ngự tiền.
"Hoàng thượng đi rồi." - Hắn nói.
"Đi đâu?"
"Thứ cho nô tài không thể tiết lộ. Lỡ nương nương truy sát lấy đầu thì sao?"
"Ừm, lo lắng cũng có lý."
"Trước khi đi, hoàng thượng chỉ nói:
'Nơi này vốn dĩ thuộc về Độc Cô Diễm. Để nàng tới lấy lại đi.'"
Ta cười chua xót.
Cái hoàng cung này, cái long ỷ kia, vốn là của Vệ triều Tống thị.
Bị Độc Cô gia chiếm đoạt.
Rồi lại bị Tống thị đoạt lại.
Giờ lại về tay Độc Cô gia.
Rốt cuộc nó thuộc về ai?
Lòng ta ngổn ngang….
19
Cuộc khởi nghĩa chỉ mất vỏn vẹn mười lăm ngày.
Vệ triều Tống thị diệt vong, Độc Cô thị phục quốc.
Ta — Độc Cô Diễm, con gái duy nhất của Tiên Hoàng Độc Cô Khánh, dòng dõi Độc Cô thị, chính thống hoàng tộc Tấn triều.
Năm Long Huy thứ nhất, dưới sự quỳ lạy của bá quan văn võ, ta đội mũ phượng, khoác long bào, chính thức đăng cơ làm nữ đế, lấy đế hiệu là Tuyên Vũ
Sau khi đăng cơ, việc đầu tiên ta làm là lôi cả nhà họ Lục ra xét xử.
Nam nữ già trẻ, treo lên cây hết.
Có người khuyên ta nên phái người đi truy tìm hành tung Tống Minh Hạc cùng hoàng hậu Tống Uyển Như, diệt cỏ tận gốc.
Ta chỉ cười nhạt, không nói.
Sau khi đăng cơ, mọi việc triều chính đều giao cho ngoại tổ xử lý.
Còn ta — rong ruổi bốn phương.
Không biết từ lúc nào, chân ta đã vô thức dừng lại giữa khu rừng năm xưa — nơi ta từng rơi xuống bẫy thú, nơi mà hắn đã cứu ta lên.
Nơi đây cũng chính là chốn hắn từng dạy ta săn bắn, dạy ta làm mồi nhử thỏ rừng.
Hôm nay, trở lại chốn cũ, ngọn lửa săn b.ắ.n trong ta lại bùng lên.
Trong rừng rậm, tiếng động nhỏ nhoi của thú hoang bị hòa tan trong tiếng gió lùa qua lá cây.
Ta nín thở, vén nhánh cỏ, giương cung.
Mũi tên lao vút ra, cắm phập vào lưng một con cầy đất béo núc.
Đang chuẩn bị nhặt xác thú, thì lại nghe thấy tiếng động mơ hồ từ bụi rậm phía xa.
Ta cảnh giác nép vào lùm cây, nhìn ra ngoài.
Dưới ánh mặt trời lấp ló, một con tuấn mã trắng thong thả tiến tới. Trên lưng ngựa là một người đàn ông áo choàng da thú, tay cầm trường kiếm.