Đế Tâm

Chương 5



Ta nhận ra nàng chính là cung nữ lúc sáng thu dọn giường trong Long Phụ điện, khi ấy tìm khăn tay dính son đỏ nhưng không thấy, cứ tưởng hoàng thượng chưa từng sủng hạnh ta.

 

Ta hỏi:

"Ngươi tên gì?"

 

"Nô tỳ là Như Quỳ."

 

"Như Quỳ, từ nay ngươi là cung nữ thân cận của ta. Ta chỉ có một yêu cầu: giữ mồm giữ miệng. Thấy gì, nghe gì, chôn hết vào bụng."

 

"Nô tỳ hiểu rồi ạ!"

 

Ngày trước trốn ở thôn núi, ta có thể an ổn sống nốt kiếp này. Nhưng giờ đã quay lại hoàng cung, nguy cơ bị lộ thân phận luôn rình rập.

 

Dù triều đình đã đổi máu, nhưng trong cung vẫn có thể còn kẻ nhận ra ta là hoàng thái nữ tiền triều.

 

Khi ấy, ca ca ta sẽ phải đứng trước lựa chọn: g.i.ế.c hay không g.i.ế.c ta?

 

6

 

Hôm sau, Như Quỳ nhắc ta phải đi vấn an hoàng hậu.

 

Đúng rồi, trong cung cái lệ đó ta quá rõ.

 

Ta chẳng trang điểm cầu kỳ, ăn mặc đơn giản mà thanh nhã, tới cung hoàng hậu.

 

Sau khi hành lễ xong, hoàng hậu gọi ta ngẩng đầu lên.

 

Ta bình tĩnh đối diện với nàng.

 

Nàng hơi nhướng mày:

"Chu mỹ nhân quả thật là một đại mỹ nhân, chẳng trách hôm trước ở ngự hoa viên, hoàng thượng vừa gặp đã xiêu lòng."

 

"Có đẹp gì đâu? Thiếp chẳng tự thấy vậy."

 

Một phi tần mặc áo hồng chen lời:

"Thấy có chút quê mùa ấy."

 

Lại có một phi tử mặc áo đỏ tiếp lời:

"Xin hỏi, thân phụ của Chu mỹ nhân hiện giờ làm chức quan gì?"

 

Ta đáp:

"Một thứ dân, không đáng nhắc tới."

 

"Thứ dân? Hừm." Phi tử áo đỏ cười mỉa:

"Thật nực cười! Chẳng lẽ từ nay những thiên kim tiểu thư chúng ta phải ngang hàng với người nhà quê như cô? Hoàng hậu nương nương xuất thân tướng môn, phụ thân ta là binh bộ thượng thư."

 

Rồi nàng chỉ sang phi tử áo hồng:

"Ngọc quý tần càng không đơn giản, nàng là tiểu thư của nhà họ Lục ở Thương Châu."

 

Nhà họ Lục ở Thương Châu? Tim ta khẽ giật mình.

 

Lục gia là danh môn vọng tộc bậc nhất, đời đời có người làm đại thần. Khi phụ hoàng ta còn tại vị, hai đời tể tướng đều là người nhà họ Lục, trong cung cũng có nhiều cung nhân, thị vệ xuất thân Lục gia.

 

Dù đổi triều, Lục gia vẫn đứng vững, còn đưa nữ nhi tiến cung.

 

Với ta, đây là mối họa ngầm lớn.

 

Trước kia ta từng đến Lục phủ chơi rất nhiều lần, người nhà họ Lục nhận biết ta không ít. Dù Ngọc quý tần không nhận ra, nhưng biết đâu kẻ theo nàng vào cung lại nhận ra ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dẫu chín năm đã trôi qua, ta từ bé gái thành thiếu nữ, nhưng người quen thân vẫn có thể nhận diện.

 

Ta mượn cớ thân thể khó chịu, vội vã cáo lui.

 

Buổi trưa, ca ca tới cung ta, ta liền lao vào lòng hắn kể khổ.

 

"Đám phi tần của huynh coi thường xuất thân quê mùa của muội, liên thủ bắt nạt muội."

 

"Thế à? Quá đáng thật!" Ca ca tức giận:

"Chúng dám chê xuất thân của muội, vậy ta lập tức phong quan tấn tước cho vợ chồng Vương bá mẫu từng cưu mang muội. Từ nay Vương gia chính là ngoại tộc của muội."

 

"Vương thúc Vương thẩm đối xử với muội rất tốt, ca ca phong thưởng cho họ là phải. Nhưng điều muội muốn nói là: về sau muội có thể không phải đi thỉnh an hoàng hậu nữa không? Muội chẳng muốn nhìn đám phi tần đó."

 

Ca ca ngẫm nghĩ rồi gật đầu:

"Được, sau này muội miễn vấn an hoàng hậu, vậy được chưa?"

 

"Ca ca thật tốt!" Ta nhón chân lên, hôn chụt lên má hắn.

 

Trước kia, mỗi lần ca ca chiều ta, hoặc khi muốn xin hắn mua đồ ăn ngon, ta đều hôn má hắn như vậy.

 

Khi ấy hắn vẫn vững như núi, bị ta hôn đến mòn mặt cũng chẳng đổi sắc.

 

Nhưng lần này, mặt hắn lập tức đỏ ửng.

 

Ánh mắt lúng túng, chẳng biết nhìn đi đâu.

 

A, ta hiểu rồi. Ca ca đã động tình, không chịu nổi kiểu trêu chọc này nữa rồi.

 

Ta quay người định chạy trốn, nhưng bị hắn ôm chặt eo kéo lại.

 

"Muội chạy đi đâu?" Hắn thì thầm bên tai ta:

"Giờ muội đã là thê tử của ca ca rồi, chạy không thoát đâu."

 

Hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tai, lên cổ ta.

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Cảm giác tê tê ngưa ngứa, đầy lạ lẫm.

 

Ta cũng chẳng thấy chán ghét ca ca, nhưng bảo là tình cảm nam nữ thì có lẽ ta vẫn chưa mở lòng. Nếu không, đối mặt một đế vương trẻ trung tuấn mỹ, sủng ái ta đến tận mây xanh như vậy, nữ nhân nào mà chẳng động lòng?

 

Có lẽ... sau khi cùng ca ca "giao lưu thân mật" thì tình cảm sẽ thông suốt chăng?

 

Ta nhắm mắt, để mặc hắn cởi áo ngoài của ta…

 

"Hoàng thượng, hoàng thượng, học sĩ Lục Kỳ cầu kiến, nói có việc trọng đại!"

 

Giọng the thé của Triệu công công làm ta bật mở mắt, vội vùng khỏi vòng tay ca ca.

 

Ca ca tức đến nỗi quát lên:

"Triệu Lại Tử, chuyện gì mà nhất định phải báo lúc này? Có tin ta c.h.é.m đầu ngươi không?!"

 

"Hoàng thượng, học sĩ Lục chỉ nói... có tin liên quan tới tiền triều."

 

"Tiền triều?" Đôi mắt ca ca lập tức sáng rõ, nhặt áo khoác lên choàng cho ta:

"Muội nhi, ca ca đi lo việc trước, muội ăn cơm đi, tối ca ca lại sang."

 

Ta dõi theo bóng lưng hắn vội vã rời đi.

 

Tin về tiền triều… là tin gì?

 

Học sĩ Lục Kỳ… cái tên này nghe quen quá…