Ngu Ấu Ninh buồn ngủ, một bên mặt dựa vào vai Thẩm Kinh Châu, trong cơn mơ mơ màng màng, như có người ôm mình.
Hương thụy lân quen thuộc quẩn quanh mãi không rời xa, Ngu Ấu Ninh cảm thấy yên lòng thoải mái, lại ôm chặt Thẩm Kinh Châu.
Suốt dọc đường được ôm về noãn các, gió tuyết ngang dọc bị ngăn cách bên ngoài, Ngu Ấu Ninh vẫn chìm đắm trong giấc mơ.
Màn trướng buông xuống, cách tấm bình phong, nàng nghe thấy Đa Phúc nói chuyện với Thẩm Kinh Châu.
“Trà an thần nô tài đã sớm bảo người chuẩn bị, giờ vẫn đang hâm nóng trên bếp lò.”
Ông ta cúi đầu, gương mặt già nua đầy nếp nhăn mang vẻ tang thương, “Lão nô cả gan nói một câu, thân thể điện hạ quan trọng, bệ hạ cũng nên chăm sóc bản thân mình.”
“Mấy ngày trước, bệ hạ canh giữ bên cạnh điện hạ, cả đêm vẫn chưa chợp mắt.”
Lúc đó Ngu Ấu Ninh luôn mê man, thường xuyên mơ thấy ác mộng, hoặc trong mơ nỉ non gọi tên Thẩm Kinh Châu.
Nếu nghe thấy giọng Thẩm Kinh Châu thì còn đỡ, nếu không nghe thấy, Ngu Ấu Ninh càng khóc nhiều hơn, ở trong mơ giấc ngủ cũng không an ổn.
Đa Phúc vào lúc ấy đứng ở ngoài cửa, nhìn Thẩm Kinh Châu từ ban ngày ngồi đến đêm tối, không rời khỏi Ngu Ấu Ninh một khác.
Ông ta cười, cung kính và lễ phép, “Giờ điện hạ đã tỉnh, bệ hạ cũng có thể nghỉ ngơi một chút.”
Thẩm Kinh Châu vẫn sắc mặt như thường: “Nói sau đi.”
Ngừng một chút, lại hỏi, “Tấu chương hôm nay đâu?”
Âm thanh của Đa Phúc ép xuống càng thấp, theo sát phía sau Thẩm Kinh Châu, “Đều ở trong thư phòng, có cần bảo người đưa đến không?”