Có lẽ ông trời thật sự đã nghe được lời cầu nguyện của Ngu Ấu Ninh, năm thứ năm sau khi thành thân, Ngu Ấu Ninh đã có được một khắc tinh duy nhất kiếp này của Thẩm Kinh Châu, một tiểu cô nương nặng sáu cân sáu lạng.
Thẩm Lạc Chi có diện mạo giống Ngu Ấu Ninh, đôi mắt sáng đẹp, đôi con ngươi đen láy to tròn, khi nhìn người khác luôn khiến người ta quên đi mọi thứ, chỉ muốn hái sao tặng bé.
Giữa hè oi ả, ánh nắng đỏ rực không thương tiếc thiêu đốt mặt đất, bên ngoài tiếng ve kêu không ngừng.
Hai bên hành lang có rèm trúc treo cao, từng mảnh rèm trúc chắn ánh sáng chói mắt.
Sau rèm trúc, tiếng nói lo lắng bất an của cung nhân từ xa đến gần.
“Điện hạ, điện hạ! Đó là tẩm điện của bệ hạ, điện hạ không thể…”
Thẩm Lạc Chi với đôi chân ngắn ngủn, mới bốn tuổi nhưng đã có một trái tim thất khiếu linh lung, tinh quái quỷ quyệt, khiến ngay cả Thái Phó đã qua tuổi hoa giáp cũng phải bó tay không có biện pháp.
Mặc bộ váy gấm thêu mây bốn mùa, Thẩm Lạc Chi lắc lư đôi trâm vàng hình đôi phượng, dáng vẻ như một người lớn.
“Ta biết phụ hoàng đang ở tẩm điện.”
Cung nhân thở phào nhẹ nhõm, nàng ta ngồi xổm xuống, cẩn thận phủi bùn đấn trên đôi giày mềm của Thẩm Lạc Chi.
Cung nhân ôn tồn nói: “Vậy điện hạ có thể theo nô tì về không? Bệ hạ vẫn đang nghỉ ngơi, nếu qua đó, e rằng sẽ quấy rầy sự thanh tịnh của bệ hạ.”
Thẩm Lạc Chi trợn tròn đôi mắt: “Ta sẽ không quấy rầy phụ hoàng.”
Nụ cười trên mặt cung nữ lan tỏa, nàng ta đứng dậy, nắm tay Thẩm Lạc Chi muốn quay về.
Ai ngờ Thẩm Lạc Chi lại nháy mắt, làm mặt quái với cung nhân, như cá trạch tránh thoát khỏi tay cung nhân, quay người nhanh chóng bước vào ánh nắng.
“Ta đi gặp mẫu hậu, có liên quan gì đến phụ hoàng?”
Cung nữ kinh hãi: “Nương nương không có ở đó…”
Thẩm Lạc Chi cười vẫy tay với cung nhân, mặt đầy nắng: “Ta vừa thấy mẫu hậu vào trong, ngươi không được ngăn ta!”
Nói xong, bé lại chạy đi như gió, không thấy bóng dáng.
Cung nhân không dám lớn tiếng ồn ào ở tẩm điện của Thẩm Kinh Châu, vội vàng nâng váy đuổi theo Thẩm Lạc Chi.
Mặt đầy lo lắng, nàng ta hạ thấp giọng: “Điện hạ, điện hạ.
Ngoài tiếng ve kêu, trong vườn không có một âm thanh nào khác, yên tĩnh không một lời thì thầm.
Đa Phúc cầm phất trần, đứng bên dưới mái hiên, xa xa nhìn thấy bóng dáng màu vàng lướt qua, Đa Phúc vội vàng tiến lên.
Nhanh tay lẹ mắt ngăn cản Thẩm Lạc Chi.
Ông ta giờ đây đã già thêm vài tuổi, những nếp nhăn ở khóe mắt càng rõ ràng hơn.
Đa Phúc đã nhìn Thẩm Lạc Chi lớn lên, tự nhiên biết tính cách không sợ trời sợ đất của vị tiểu tổ tông này.
“Ôi, điện hạ, sao lại đến đây giờ này?”
Ánh mắt ông ta vượt qua Thẩm Lạc Chi, Đa Phúc tức giận trừng mắt nhìn cung nhân: “Nương nương đã bảo các người trông chừng người cẩn thận, các người lại trông chừng như thế này sao?”
Cung nhân đồng loạt quỳ xuống, liên tục xin lỗi.
Đa Phúc hạ giọng, khi nhìn Thẩm Lạc Chi lại trở về vẻ mặt hòa nhã trước đó.
Đa Phúc cười thân thiện: “Nương nương vừa mới ngủ, điện hạ có lòng hiếu thảo, từ trước đến nay luôn thương yêu nương nương, chắc chắn sẽ không qua đó quấy rầy.”
Thẩm Lạc Chi ngẩng cao đầu, hồn nhiên nói: “Ta chỉ muốn gặp mẫu hậu, như vậy cũng coi như quấy rầy sao?”
Thẩm Lạc Chi có lý có chứng, “Ta sẽ rất nhẹ nhàng, chắc chắn sẽ không đánh thức mẫu hậu, Đa Phúc công công không cần lo lắng cho ta.”
Thẩm Lạc Chi thông minh lanh lợi, ngay cả Thái Phó cũng thường không chống đỡ nổi, đừng nói là Đa Phúc.
Đa Phúc thầm than khổ trong lòng không thôi.
Trong tẩm điện không chỉ có Ngu Ấu Ninh, mà còn có Thẩm Kinh Châu.
Nếu thật sự để Thẩm Lạc Chi xông vào, e rằng ông ta sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.
Ông ta thì thào khuyên nhủ: “Nương nương vẫn chưa dậy, nếu điện hạ muốn thỉnh an, hay là để sau hãy đến.”
Thẩm Lạc Chi bĩu môi: “Ta chỉ muốn ở cùng mẫu hậu, mẫu hậu vốn rất thích ta, nếu biết ta đến, chắc chắn sẽ vui lắm.”
Bé nâng đôi mắt đào hoa ngập nước, mỗi lời nói đều rơi một giọt nước mắt.
“Đa Phúc không cho ta vào, nhưng... nhưng mẫu hậu không muốn gặp ta sao?”