Đế Thai Kiều

Chương 32



Tẩm điện của Thẩm Kinh Châu đốt hương thụy lân, giống như trong biệt viện, sàn được trải bằng lớp da cừu mềm mại.

Bàn tròn gỗ trắc vàng có đĩa hoa sen bằng ngọc trắng mạ vàng, bên trong có ba quả phật thủ.

Rèm trúc đỏ tơ vàng buông xuống, ánh sáng chao động phản chiếu trên bức bình phong.

Ánh nến mờ ảo, nhìn không quá rõ.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh một tay cầm chăn gấm, ngẩng đầu nhìn tấm màn trướng vàng sáng nhẹ nhàng treo trên đầu, huân hương lượn lờ, thấm vào ruột gan.

Hương thụy lân nồng nàn bao quanh, Ngu Ấu Ninh tựa tay lên trán, đôi mắt chăm chú nhìn ánh nến bên ngoài.

Thẩm Kinh Châu vẫn đang ở gian ngoài xử lý chính vụ.

Từ khi gặp nhau đến giờ, Ngu Ấu Ninh dường như chưa từng thấy Thẩm Kinh Châu nghỉ ngơi.

Ngược lại, một tiểu quỷ nhút nhát như nàng đây, mỗi ngày đều nằm trên giường ngủ say sưa.

Giữa đêm quỷ gõ cửa, trước đây vào những đêm tĩnh lặng, Ngu Ấu Ninh thường ra ngoài đi dạo.

Hoặc là trên đường chọn đại một đứa trẻ không nghe lời để hù dọa, hoặc là bay đến bên hồ, dùng nước hồ làm gương để làm mặt ngáo ộp, hoặc là nghe lén những tiểu quỷ khác bàn tán.

Tiểu quỷ không cần nghỉ ngơi, nhưng Thẩm Kinh Châu là người, người thì không thể không ngủ được.

Ngu Ấu Ninh ôm chăn gấm, hai đầu gối bao bọc trước người, giữa trán hiện lên chút khó hiểu cùng sầu bi.

Nàng ở địa phủ đã từng thấy qua những con quỷ có cái c.h.ế.t đột ngột, nghe nói đám quỷ kia trước khi c.h.ế.t vẫn còn làm việc cho chủ, cúc cung tận tụy, mười ngày nửa tháng chưa từng được giấc ngủ ngon.

Sau khi c.h.ế.t thành quỷ, quầng thâm dưới mắt gần như chạm đất, khuôn mặt nhợt nhạt, những tiểu quỷ ở địa phủ thấy vậy, tránh còn không kịp.

Nếu như Thẩm Kinh Châu cũng làm việc quá sức, quá cực nhọc mà đột ngột qua đời…

Ngu Ấu Ninh lắc lắc đầu, cố gắng xua đuổi hình ảnh con quỷ c.h.ế.t đột ngột ra khỏi đầu.

Nàng ta nhẹ nhàng vén màn, đầu ngón chân chạm đất, không phát ra tiếng động.

Giàn ngoài, trên bàn vẫn chất đầy những tấu chương, lẫn lộn với những mật báo từ ám vệ đưa tới.

Thẩm Kinh Châu vừa mới đăng cơ không lâu, đúng lúc diễn ra sự chuyển giao giữa cũ và mới, hai phái trong triều tranh đấu đến mức đầu rơi m.á.u chảy.

Thẩm Kinh Châu cố tình buông tay mặc kệ, để cho hai phái mới cũ tự đấu đá lẫn nhau. Một chiếc áo lông cáo trắng nhẹ nhàng khoác trên vai, Thẩm Kinh Châu nhíu mày nhắm mắt.

Trăng lên ngọn liễu, vầng trăng sáng như thủy triều.

Thẩm Kinh Châu môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp, cằm sắc nét căng cứng.

Trên mặt không còn chút màu máu, gần như trắng bệch.

Trước mắt thoáng qua cảnh đẫm m.á.u vệt lớn vệt nhỏ, đau đầu chóng mặt.

Bỗng chốc, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.

Âm thanh bước chân cố ý hạ thấp, ngay cả hơi thở cũng nín lại.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào, chỉ là ngón tay trong tay áo nhẹ nhàng mơn trớn ám tiễn giấu trong tay áo.

Vẻ hung ác tàn độc thoáng qua giữa mi tâm, chính là vào một khắc đầu ngón tay chạm vào ám tiễn.

Bỗng nhiên, một làn hương thụy lân quen thuộc thoảng qua.

Đó là huân hương chỉ khi ở lâu nơi tẩm điện của Thẩm Kinh Châu mới có thể lây dính vào.

Tàn bạo dần dần lui đi, vai và cổ được thả lỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thẩm Kinh Châu im lặng điều chỉnh hơi thở.

Trong ánh nến lay động, Ngu Ấu Ninh rón rén bước đến sau lưng Thẩm Kinh Châu.

Một bộ áo lông cáo trắng kéo dài, Ngu Ấu Ninh bước trên những mảng ánh sáng nhỏ vụn, nhẹ nhàng ghé xuống bên cạnh Thẩm Kinh Châu.

Nàng quỳ nửa người bên cạnh ghế thái sư, nét mặt không ngừng lo lắng.

Trên ghế thái sư trải một lớp đệm màu vàng sáng, Thẩm Kinh Châu một tay chống trán, ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh.

Ánh sáng nhạt rơi xuống sau lưng Thẩm Kinh Châu, hắn như một trích tiên, không vướng chút bụi trần.

Ngu Ấu Ninh một tay che mặt, một tay nhẹ nhàng đưa đến dưới mắt Thẩm Kinh Châu, rồi không tiếng động thở ra một hơi.

“May là chưa chết.”

Nếu Thẩm Kinh Châu chết, Ngu Ấu Ninh sợ rằng sẽ lại phải sống trong cảnh đói khổ lạnh lẽ, ngay cả tranh đường cũng không có mà ăn.

Ngu Ấu Ninh chắp tay lại, học theo bộ dáng mọi người cầu thần bái phật, lặng lẽ cầu nguyện cho Thẩm Kinh Châu.

“…… Trường thọ trăm tuổi?”

Ngu Ấu Ninh niệm được một nửa, bỗng cảm thấy không đúng.

Nếu mình sống đến một trăm hai mươi tuổi, mà Thẩm Kinh Châu chỉ sống đến một trăm tuổi, thì chẳng phải mình lại phải chịu đói thêm hai mươi năm sao?

Ngu Ấu Ninh vội vàng thu lại lời cầu nguyện của mình: “Không cần trường thọ trăm tuổi nữa, sống lâu hơn ta một năm là được.”

Như vậy còn có thể đốt thêm tiền giấy cho mình.

Ngu Ấu Ninh vui vẻ nghĩ, nàng quả nhiên là một con quỷ thông minh!

Ngu Ấu Ninh tự lẩm bẩm, bỗng nhiên lại cúi đầu đến gần hơn, chăm chú nhìn vào tay áo của Thẩm Kinh Châu đang treo trên tay vịn.

Tay áo được thêu bằng chỉ vàng sợi bạc thành tường vân, mỗi chi tiết đều toát lên sự xa xỉ và quý giá.

Ngu Ấu Ninh không lộ vẻ gì, chậm rãi đưa ngón tay của mình ra, chạm vào lòng bàn tay của Thẩm Kinh Châu qua khoảng không.

Ngón tay Thẩm Kinh Châu thon dài, một tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngu Ấu Ninh cũng dư dả.

Sợ làm ồn đến người đang ngủ, Ngu Ấu Ninh không dám hành động mạnh, chỉ khẽ so sánh kích thước.

Tóc đen dài đến thắt lưng, thỉnh thoảng có vài sợi tóc nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.

Cảm giác ngưa ngứa như có như không.

Thẩm Kinh Châu không thay đổi sắc mặt, chỉ là ngón tay khác trong tay áo nhẹ nhàng co lại.

Sau một lúc, rèm trúc đỏ tơ vàng trong điện lay động.

Ngu Ấu Ninh lại nhẹ nhàng quay trở lại giường.

Cả điện tràn ngập ánh nến mờ ảo.

Thẩm Kinh Châu trong bóng đêm yên tĩnh từ từ mở hai mắt.

Đôi mắt ấy trong sáng và rõ ràng, ngón tay dựa vào tay vịn hơi động. Đầu ngón tay hơi cứng, dường như còn lưu lại huân hương từ người Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu khẽ ngoắc ngoắc ngón tay.

Bỗng chốc, ánh mắt hắn khẽ thay đổi.

Thẩm Kinh Châu thong thả mắt xuống.

Một sợi tóc đen dài không biết từ lúc nào quấn quanh đầu ngón tay hắn, như muốn rơi nhưng lại không rơi.