“Điều quan trọng lúc này không phải là những lời dì vừa nói.” Khuôn mặt xinh đẹp quá phận của thiếu niên lộ ra từ trong ánh nắng bên cửa sổ: “Mà là con gái của dì đang bị bắt nạt, dì phải bảo vệ bạn ấy như thế nào.”
Mẹ Lý cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi: “Cảnh sát các cậu có ý tứ gì, kẻ không mặc đồng phục cảnh sát cũng có quyền vào đây nghe những chuyện đó sao? Quyền riêng tư của người dân bình thường như chúng tôi đâu rồi?”
Câu hỏi này xác thật đã khiến cục trưởng Hoàng không biết trả lời như thế nào.
Vu Chân xử lý việc rất công bằng. Cô ta liếc mắt nhìn Tần Mạc một cái rồi nói với thiếu niên: “Nhân viên không có liên quan tới vụ án mời ra ngoài trước, tránh ảnh hưởng đến tiến trình phá án của chúng tôi.”
Tần Mạc vừa nhíu mày, Phó Cửu liền mỉm cười, khóe miệng mang theo tia tà nịnh: “Ai nói tôi không có liên quan tới vụ án này? Người bị hại là bạn gái của tôi, với vai trò là người nhà không chính thức, tôi mong mình có thể tham gia vào việc này.”
Vu Chân nuốt một ngụm nước bọt.
Mẹ Lý nhìn Lý Mộng Nhiên rồi lại nhìn Phó Cửu, ngực phập phồng hai cái, sau đó hít sâu một hơi: “Quyết định bây giờ của tôi rất rõ ràng, đó chính là bảo hộ con bé. Hai đứa còn quá nhỏ, căn bản không hiểu rõ sự đáng sợ của ngôn luận. Ai cũng không muốn xảy ra việc như vậy cả.
Cũng may Mộng Nhiên không làm ra chuyện gì lớn. Đồng thời tôi cũng tin tưởng cảnh sát, cho dù con gái tôi không ra mặt thì mấy người bị bắt kia cũng sẽ bị nhốt lại. Chẳng phải trên phát sóng trực tiếp đã công bố hành vi phạm tội của bọn họ sao? Khoảng một năm nữa là các con phải thi đại học, nếu làm chuyện này thêm ầm ĩ thì sẽ ảnh hưởng không tốt tới Mộng Nhiên. Cho nên… Chúng tôi không định khởi tố.”
Một câu cuối cùng, bà ta nói gian nan một cách lạ thường.