Kỷ Ninh Lãng dùng một ánh mắt nghiêm túc tràn đầy nghi hoặc, cẩn thận dò xét nam tử áo trắng trước mặt, người đó thân dài thẳng như ngọc, gương mặt tuyệt mỹ có thể xưng là đệ nhất Cửu Châu. Ngoại trừ dung mạo được người người công nhận, Độc Cô Ly còn là một học giả uyên thâm, khiến rất nhiều người trên văn đàn phải khâm phục. Là một người thanh khiết như hoa mai, cứng cỏi bất khuất, hiếm ai bì kịp.
Trước ngày hôm nay, Kỷ Ninh Lãng vẫn giữ lại một phần thưởng thức dành cho Độc Cô Ly. Dù khi biết Độc Cô Ly chính là tình địch của mình, hắn cũng không hề cảm thấy phẫn nộ hay khó chịu.
Nhưng sau khi tin tức trong trận chiến ở Yến Đô thành được truyền đến, Kỷ Ninh Lãng đột nhiên nảy sinh một phần khó tin và kinh hãi, kéo theo đó chính là sự phẫn nộ cùng oán hận.
Hắn không thể ngờ rằng một người luôn mang dáng vẻ cao ngạo như Độc Cô Ly, sẽ có thể kết giao với tên quân vương tàn bạo, bất nhân như Lý Thanh Vân. Trong mắt Kỷ Ninh Lãng, Độc Cô Ly tuyệt đối sẽ không vì một hôn quân mà bán mạng, lại càng không có khả năng thần phục dưới trướng hắn.
Nhưng trận chiến ở thành Yến Đô lần này đã phủ nhận toàn bộ những suy nghĩ của hắn. Trong trận chiến đó, dưới lưỡi kiếm của Độc Cô Ly, hàng ngàn binh sĩ đã ngã xuống. Người từng được tôn trọng vì tài năng và sự thanh khiết, lại trở thành lưỡi kiếm sắc bén phục vụ cho hôn quân.*(đã chỉnh lại một chút ý ở khúc cuối.)
"Ngươi, quả nhiên là Độc Cô Ly?" Kỷ Ninh Lãng nắm chặt nắm đấm, hạ thấp giọng nói.
Độc Cô Ly chỉ lạnh lùng thu hồi ánh mắt, nhấc chân lên, chậm rãi bước đến vị trí ghế chủ tọa. Y phục trắng tuyết tỏa sáng giữa ánh nắng nhè nhẹ, giữa hàng lông mày thanh nhã tăng thêm vài phần hung ác không dễ phát giác.
Y lấy thân phận chủ nhà đãi khách, đưa tay mời Kỷ Ninh Lãng ngồi xuống. Sau đó mới chậm rãi trả lời: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Ta đương nhiên là Độc Cô Ly".
Kỷ Ninh Lãng âm trầm nhìn người tóc đen áo trắng nọ, nhíu mày thầm mắng: "Sao ngươi lại muốn bán mạng cho tên hôn quân Lý Thanh Vân kia, vì sao lại muốn cấu kết với hắn làm việc xấu? Ngươi cũng biết trận chiến này là vô ích, vậy sao còn muốn nối giáo cho giặc!". Đôi con ngươi màu lưu ly của Độc Cô Ly cong lên: "Ta vì bệ hạ của mình ra chiến trường giết địch, liên quan gì đến các hạ?"
Kỷ Ninh Lãng cả giận nói: "Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách!"
"Đó là chuyện của ngươi." Độc Cô Ly thản nhiên nói.
Đồng tử Kỷ Ninh Lãng co lại, hắn mở to hai mắt, dùng một ánh mắt giận dữ nhìn về phía Độc Cô Ly. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta vẫn nghĩ ngươi là một người biết phân thiện ác, hiểu lí lẽ, phân biệt đúng sai phải trái. Ngày xưa Tuyết Quốc bị diệt, người thân của ngươi chết dưới tay binh lính Ung Quốc như thế nào, ngươi đều quên hết rồi sao? Lý Thanh Vân không để ý đến mong muốn của ngươi, giam giữ ngươi ở chốn hậu cung, khiến tài năng của ngươi không có chỗ phát huy... Hắn đã nhục mạ ngươi đến mức đấy, tại sao ngươi còn có thể vì hắn mà bán mạng?"
"Nếu bệ hạ muốn ta vào hậu cung, ta nghĩ, ta cũng không hẳn là không vui lòng. Ta thậm chí rất mong được trở lại nơi đó, chỉ cần là thứ bệ hạ muốn, ta nhất định sẽ liều mình giúp hắn đạt được."
Độc Cô Ly ngẩng đầu nhìn Kỷ Ninh Lãng, cười nhạt nói, "Hách Liên Thần cản đường hắn, vậy thì ta phải diệt trừ chướng ngại vật này. Hắn muốn cái gì, ta đều ủng hộ hắn vô điều kiện, đồng thời vì hắn mà cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi."
"Dù cho hai tay dính đầy máu tươi? !" Kỷ Ninh Lãng chấn kinh, hỏi ngược lại.
"Dù hai tay dính đầy máu tươi." Ngữ khí của Độc Cô Ly rất nhạt, nhưng người bên ngoài có thể nghe ra được sự kiên quyết trong lời nói của y.
"Ngươi!" Kỷ Ninh Lãng sắc mặt xám xanh, hắn thực sự không thể chấp nhận được chuyện Độc Cô Ly, một người không màng danh lợi, lại sẵn sàng vì Lý Thanh Vân mà tham gia vào chiến sự ở Cửu Châu, thậm chí quyết tâm giúp Lý Thanh Vân giết ra một đường máu.
"Lý Thanh Vân đã cho ngươi bùa mê gì? Đáng giá để ngươi bán mạng vì hắn sao!"
Bùa mê gì ư? Độc Cô Ly nhớ lại dư vị ngọt ngào ngày hôm qua, nhớ đến thân thể mềm mại tiêu hồn của Lý Thanh Vân, nhớ tới khóe mắt đỏ ửng rưng rưng nước mắt của người nọ, dáng vẻ bị bắt nạt đến mức lạc giọng phải khóc nấc lên...
Y đã nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ của Lý Thanh Vân, lúc người kia ngồi trên đế tọa nắm trong tay quyền sinh sát, khi hắn nằm trên giường khóc đến vừa đáng thương vừa đáng yêu. Y đều si mê không dứt.
Y muốn Lý Thanh Vân giống như trước đây, từ tâm đến trong mắt chỉ có y, muốn trái tim cùng linh hồn của Lý Thanh Vân tràn ngập hình bóng y, muốn bên cạnh Lý Thanh Vân chỉ có mình y, độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
Cái gì gọi là không màng danh lợi, vô dục vô cầu, tất cả đều chẳng còn quan trọng. Chỉ cần mình hắn là đủ.
Y tham lam muốn chiếm lấy Lý Thanh Vân, muốn sở hữu tất cả mọi thứ thuộc về hắn, từ ánh mắt, trái tim, đến vị trí duy nhất có thể đứng sánh vai bên cạnh hắn. Ví dụ như ngôi vị hoàng hậu, thứ mà Lý Thanh Vân không hề mong cầu như lại khiến y khao khát đến điên cuồng. Lòng tham của y là vô đáy, chỉ cần có được một chút y liền muốn nhiều hơn, thực tủy biết vị, vui vẻ chịu đựng.
"Lục công tử tới đây nói nhiều như vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn mắng ta thôi sao?" Hai mắt Độc Cô Ly dần trở nên lạnh lùng, đôi đồng tử đen thẳm xen lẫn ánh sáng sắc bén như lưỡi đao. Gương mặt tuyệt mỹ vô song nháy mắt trông như Tu La khiến người người sợ hãi.
Kỷ Ninh Lãng nắm chặt nắm đấm, lồng ngực phập phồng, cuối cùng thở ra một hơi, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi đã bán mạng vì Lý Thanh Vân, vậy thì đừng để chuyện Cửu Nhi bị chậm trễ, ta muốn đưa hắn đi."
"Không thể." Giọng nói Độc Cô Ly cực kỳ lạnh lẽo. "Ngươi muốn mang Cửu Nhi đi? Trước tiên hỏi xem kiếm của ta có đồng ý hay không."
Độc Cô Ly từ từ đứng dậy, dáng người cao thẳng, sắc mặt lạnh lùng, dung mạo phi phàm lúc này lại mang đến cảm giác áp bức mãnh liệt. Ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh Lãng, người đang tràn ngập tức giận, lên tiếng: "Ta đã sớm biết thân phận của ngươi, các huynh đệ của ngươi đều tụ tập ở biên cảnh Ung Quốc, rất gần đây thôi. Cần ta đi quét sạch bọn họ không?"
"Bệ hạ đã biết thân phận của ngươi, cũng biết về cuộc khởi nghĩa của Thanh Long quân. Nếu bây giờ ta báo cáo với bệ hạ, lập tức có thể quét sạch quân phản loạn trong chớp mắt. Kỷ Ninh Lãng, nếu ngươi còn nghĩ đến các huynh đệ của mình, ta khuyên ngươi đừng nên làm loạn."
"Độc Cô Ly, có bản lĩnh thì ngươi đi nói với Lý Thanh Vân đi. Chúng ta là thuận theo lòng dân, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, Lý Thanh Vân hắn sớm muộn cũng sẽ nhận ác báo!" Kỷ Ninh Lãng lạnh lùng nói.
Độc Cô Ly sắc mặt âm u.
Bên ngoài chính điện, Lý Thanh Vân xuất hiện.
Hắn mặc cẩm phục đỏ thắm với hoa văn được thêu bằng kim tuyến, tôn lên vòng eo nhỏ gọn, gió nhẹ trên đường đi làm đung đưa miếng ngọc đeo bên hông hắn. Mái tóc đen dài như gấm thuận theo sống lưng rủ xuống. Mắt phượng của Lý Thanh Vân hơi ửng đỏ, vẫn còn có chút buồn ngủ.
Hắn vừa đến liền nhìn qua Kỷ Ninh Lãng, trong giọng nói có chút khàn khàn, mang theo mấy phần hờ hững: "Ác báo gì vậy?"
Kỷ Ninh Lãng và Độc Cô Ly đồng thời nhìn về phía hắn.
Lục Hoa đi theo phía sau Lý Thanh Vân, đang dùng cặp mắt đầy hận thù và tàn nhẫn trừng Kỷ Ninh Lãng.
Độc Cô Ly vội nắm chặt tay Lý Thanh Vân, đỡ hắn tiến lại gần, ngữ khí đã không còn sự sắc bén lúc tranh cãi vừa rồi. Giọng nói vô cùng dịu dàng, tình ý mềm mại nhiều đến mức có thể làm người ta chết chìm: "A Vân, sao lại dậy rồi."
"Ngủ không được." Lý Thanh Vân không rút tay về, mà để mặc y lôi lôi kéo kéo.
Kỷ Ninh Lãng vừa thấy hắn, trong mắt lóe lên sự bối rối cùng vội vàng: "Cửu Nhi, đi theo ta đi."
"Tại sao phải đi theo ngươi?" Lý Thanh Vân vừa nói vừa ngồi xuống ghế đã trải sẵn đệm êm. Hắn nhấc mắt phượng lên, khó hiểu nhìn Kỷ Ninh Lãng.
Độc Cô Ly rót trà nóng cho Lý Thanh Vân. Tay Lý Thanh Vân vừa đưa ra liền có thể chạm ngay vào tách trà.
Lục Hoa đứng phía sau, cười như không cười đánh giá kẻ đã tiến vào hang cọp còn không tự biết là Kỷ Ninh Lãng.
Kỷ Ninh Lãng vẻ mặt nghiêm túc: "Độc Cô Ly không xứng với ngươi. Hắn vì Lý Thanh Vân mà không từ thủ đoạn, thậm chí tại Yến Đô thành đã ra tay giết vô số mạng người."
"Vậy nên ngươi cảm thấy ta ở bên cạnh Độc Cô Ly sẽ gặp nguy hiểm?" Đôi mắt phương của Lý Thanh Vân ánh lên tia châm chọc.
Kỷ Ninh Lãng gật đầu.
Lý Thanh Vân hơi mỉm cười, khóe mắt cong lên. Hắn cầm lấy tách trà nóng, nhấp một ngụm, sau đó ngước mắt nhìn Kỷ Ninh Lãng, gằn từng chữ: "Ta cảm thấy, quen biết lâu như vậy, ngươi và ta trước giờ chỉ giả danh để kết giao bằng hữu. Cái danh Cửu Nhi mà ngươi gọi, ta đã không dùng tới nữa."
"Đại danh của ta là, Lý Thanh Vân."
Kỷ Ninh Lãng nghe được ba từ này, cả người như hóa đá tại chỗ. Đại não hắn trống rỗng, không thể chấp nhận được sự thật này, người hắn nảy sinh lòng ái mộ bấy lâu nay, lại đột nhiên tiết lộ thân phận của mình với hắn, mà cái thân phận này lại chính là kẻ hắn luôn khinh thường và căm ghét nhất.
Lý Thanh Vân nhắm mắt lại: "Ta biết ngươi tên Kỷ Ninh Lãng, ngươi không cần giới thiệu."
Kỷ Ninh Lãng ngơ ngác nhìn người trước mặt, miệng hắn mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt nên lời.
"Ngươi hôm nay đến đây, mục đích là gì ta không rõ." Lý Thanh Vân chậm rãi nói, "Nhưng một khi đã đến, thì không thể rời khỏi nơi này."
Sự trống rỗng trong đầu Kỷ Ninh Lãng chỉ kéo dài trong vài giây, hắn lập tức lấy lại tinh thần. Khó tin nhìn qua Lý Thanh Vân, "Ngươi muốn làm gì?"
Lý Thanh Vân không chút dao động: "Ngươi là thủ lĩnh quân khởi nghĩa, với ta mà nói là phản đảng. Bây giờ Tấn Quốc và Ung Quốc đang giao chiến, mà ngươi, trong mắt ta là một biến số nguy hiểm. Chỉ cần giam lỏng ngươi ở đây, sau đó dùng mưu kế làm tan rã đám thuộc hạ của ngươi, là ta có thể an tâm ngủ ngon.
"Cửu Nhi..." Kỷ Ninh Lãng trên mặt vẫn là vẻ hốt hoảng khó tin. Hắn tiến lên trước một bước, "Ngươi không phải Lý Thanh Vân, đúng không? Ngươi không phải, sao có thể là ngươi được chứ?"
"Cửu Nhi là nhũ danh của ta." Lý Thanh Vân lạnh lùng nhìn hắn, "Dù ngươi không muốn chấp nhận, ta vẫn là Lý Thanh Vân, là quân chủ Ung Quốc, cũng là kẻ thù của ngươi."
Kỷ Ninh Lãng nắm chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh, đôi mắt hắn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân: "Tại sao phải gạt ta?!"
Lý Thanh Vân dùng giọng điệu trào phúng hỏi lại: "Ngươi không phải cũng lừa gạt chúng ta sao?"
Kỷ Ninh Lãng đỏ mắt: "Chuyện đó không giống. Nếu như ngươi là Đoàn Cửu, ta có thể yêu ngươi, có thể tôn trọng ngươi. Nhưng nếu ngươi là Lý Thanh Vân, vậy ta chỉ có thể hận ngươi, chỉ có thể khinh bỉ ngươi! Tại sao ngươi lại là Lý Thanh Vân, vì sao hết lần này tới lần khác ngươi lại là hắn?!"
"Ta là Lý Thanh Vân thì làm sao?" Lý Thanh Vân nhíu mày, mắt phượng ánh lên lửa giận, "Ngươi nói ta lừa dối thân phận, vậy còn các ngươi? Các ngươi chẳng phải cũng đã che giấu thân phận của mình sao? Giống nhau cả thôi! Cửu Nhi là ta, Lý Thanh Vân cũng là ta. Ngươi không thể chấp nhận cả hai, vậy cái ngươi luôn miệng gọi là tình yêu và tôn trọng, cũng không khác gì lừa gạt."
Hắn nói một phen, đã khiến lòng Kỷ Ninh Lãng khó chịu đến cực điểm.
Kỷ Ninh Lãng nắm chặt nắm đấm rồi lại buông xuống: "Vậy chúng ta chỉ có thể là kẻ thù."
"Tốt thôi." Lý Thanh Vân đưa mắt lên.
Lục Công công hiểu ý, lập tức ra hiệu mấy tên quan binh tiến vào, đám lính nhanh chóng bao vây, tóm lấy Kỷ Ninh Lãng, "Trông thấy bệ hạ còn không quỳ xuống!" Một quan binh đá vào chân Kỷ Ninh Lãng, buộc Kỷ Ninh Lãng quỳ trên mặt đất.
Kỷ Ninh Lãng bị Lục Công công chế phục, cố nén sỉ nhục, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy thất vọng xen lẫn kinh ngạc: "Ta không nghĩ tới, Cửu Nhi, ngươi là người như vậy."
Lý Thanh Vân bình thản nhìn hắn, vẫy vẫy tay: "Đưa hắn đi, giam lại."
"Tuân chỉ." Lục Công công cuối người nhận mệnh.
Sau khi Kỷ Ninh Lãng bị mang đi, trong chính điện liền khôi phục sự yên tĩnh.
Lý Thanh Vân uống trà xong, đảo mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài, trong tiếng nói có chút lạnh nhạt: "Hôm nay nghe Kỷ Ninh Lãng nhắc lại, ta mới nhớ đến một chuyện. Độc Cô Ly, ngươi nguyện ý ở bên ta, đến cùng là vì ta là Lý Thanh Vân, hay vì ta từng là Cửu Nhi? Nếu như không có chuyện ở Đoàn gia thôn, không có Cửu Nhi, ngươi có phải sẽ không chút lưu tình giết Lý Thanh Vân?"
Giọng nói của nhẹ bẫng, ngữ khí lãnh đạm.
Nhưng lời nói ra lại khiến Độc Cô Ly kinh hãi, y càng nghe càng bối rối, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.
Cuối cùng, y trực tiếp đứng dậy rồi quỳ gối ngay bên cạnh Lý Thanh Vân, ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt nhợt nhạt, gằn từng chữ một: "Trong lòng ta, A Vân chính là Cửu Nhi, Cửu Nhi chính là A Vân. Bất luận ngươi là Lý Thanh Vân, hay là Đoàn Cửu, ta đều yêu ngươi, bảo vệ ngươi. Lúc trước... Lúc trước là ta mắt mù, là lỗi của ta, là ta có lỗi với A Vân..."
Lý Thanh Vân chậm rãi cúi đầu xuống, đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn thẳng vào Độc Cô Ly: "Ta hỏi ngươi, nếu như không có Cửu Nhi, ngươi có phải sẽ không chút do dự mà giết ta?"
Câu hỏi này là một đao trí mạng.
Độc Cô Ly nắm chặt tay áo mình, y biết rõ, câu hỏi này bất luận trả lời thế nào cũng là ngõ cụt. Y sợ, trong mắt tràn ngập lo lắng, y sợ nếu mình nói sai, A Vân sẽ vì vậy mà không cần y nữa.
Dựa theo hoàn cảnh khi đó, y thừa nhận rằng đã từng một lòng muốn hủy hoại hoàng vị của A Vân.
Thậm chí, y còn chưa từng nghĩ đến nếu hắn bị mình làm cho mất đi hoàng vị, sẽ trải qua những chuyện gì.
Quá khứ đó, giống như một cây gai sắc nhọn, ghim chặt trong lòng Độc Cô Ly, khẽ động một chút, liền khiến y đau đớn không thôi, hối hận không kịp.
Độc Cô Ly không muốn dùng lời dối trá lừa gạt hắn, giọng nói của y trở nên yếu ớt, bất lực, ắc mặt đã tái nhợt, khóe mắt đỏ hoe, ánh nước chực trào: "A Vân, ngươi phạt ta đi."
Lý Thanh Vân vươn tay xoa mặt Độc Cô Ly, cúi đầu nhìn y, "Ta không phạt ngươi. Nhưng ta cũng không thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Hắn xoa lên nốt chu sa màu đỏ thắm giữa mi tâm Độc Cô Ly, dừng một chút mới cất tiếng: "Độc Cô Ly, ta muốn ngươi mãi mãi ghi nhớ chuyện đó."
Lời nói vừa dứt, Lý Thanh Vân liền rút về tay, chậm rãi đứng dậy.
Độc Cô Ly vội đứng dậy theo, vòng tay ôm hắn từ phía sau, giọng nói run rẩy: "A Vân, đừng giận ta, ta thề, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Ta sẽ không làm ngươi đau lòng hay tức giận, sẽ không để ngươi chịu bất cứ tổn thương nào nữa... A Vân..."