Chương 55:Bọn họ đến cứu viện mà chẳng giúp được gì.Thật sự không biết nên nói gì cho phải.Mất mặt, thật sự quá mất mặt.Vậy mà Trình Tuyết Ý vẫn chưa cảm thấy đủ, còn nói tiếp: "Ơ? Lúc ta đến, số lượng các vị tiền bối không chỉ có nhiêu đây, những người khác đâu? Là bị thương ở đâu đó nên không thể di chuyển được sao? Đại sư huynh, huynh mau đi cứu người!"Nàng giả vờ vô tình nhắc đến việc thiếu người trong đội cứu viện, tiện thể còn mỉa mai bọn họ không những không cứu được người mà còn phải để người khác cứu.Triệu Vô Miên được nuông chiều từ bé, luôn được người ta cung phụng nịnh nọt, chưa từng gặp phải loại người nào như nàng, hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt nửa dữ tợn nửa xinh đẹp kia.Còn cô nương không thèm quan tâm đến dung mạo lại khoanh tay sau lưng mỉm cười nhìn hắn, lá gan cũng thật lớn.Thẩm Nam Âm nhìn theo ánh mắt của nàng, quan sát từng người trước mặt nhưng không phát hiện ra người quen nào.Vậy những người còn thiếu kia đâu?Lý do không thể đến gặp hắn là do chột dạ sao?Trình Tuyết Ý có thể nghĩ đến, Thẩm Nam Âm cũng nghĩ đến, hai người nhìn nhau đầy ẩn ý, Thẩm Nam Âm bước lên một bước, vừa định mở miệng, bỗng nhiên nhìn về phía sau.Kim quang chói mắt lóe lên, một nữ tử mặc bạch y, tóc búi cao xuất hiện giữa khung cảnh hỗn loạn.Khuôn mặt bà cao quý lạnh lùng, ít khi cười nói, khi đối mặt với Thẩm Nam Âm chỉ khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Thẩm sư điệt, ta đến muộn.""Chung sư thúc." Thẩm Nam Âm hành lễ nói: “Sư thúc đến vừa lúc, Thận Yêu đã bị tiêu diệt, hồn phách của Thánh nữ đã được thu hồi, xin sư thúc giúp Thánh nữ hoàn hồn."Chung Tích Ảnh, Cung chủ Vô Dục Thiên Cung, tu vi trong giới tu hành chỉ đứng sau các đại năng của Tĩnh Từ Pháp Tông, nổi tiếng là người lạnh lùng khó gần."Ta vừa đến, cũng đang chuẩn bị Chiêu Hồn Trận. Cảm nhận được nơi này rung chuyển, hình như có ma khí lan tràn, ta vốn định đến giúp ngươi một tay, nhưng nghĩ đến hồn phách của Thánh nữ đang phiêu tán, nếu tìm được thì phải nhanh chóng đưa trở về cơ thể nên đã để cho người khác đến giúp ngươi."Chung Tích Ảnh lạnh nhạt liếc nhìn Triệu Vô Miên, Triệu Vô Miên cúi đầu, sắc mặt khó coi."Ta rất yên tâm về ngươi, biết ngươi nhất định có thể xử lý mọi chuyện, việc bọn họ không giúp được gì cũng nằm trong dự liệu, chỉ cần không gây thêm phiền phức cho ngươi là được."Nói đến đây, bà bỗng nhiên nhìn về phía Trình Tuyết Ý, Trình Tuyết Ý giật mình, căng thẳng toàn thân, đảm bảo không để lộ sơ hở.Chung Tích Ảnh đánh giá nàng một lúc, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi vì đã để sư muội của ngươi bị thương như vậy, ta có một viên linh đan, uống vào có thể dưỡng nhan sinh cơ, chữa khỏi vết thương trên mặt nàng."Hả? Còn có loại chuyện tốt này nữa sao?Nếu có lợi ích, có thể đổi lấy thứ khác được không, vết thương này nàng tự chữa được rồi.Trình Tuyết Ý đang định mặc cả thì Thẩm Nam Âm đã nhận lấy thay nàng."Đa tạ Chung sư thúc, thương thế của sư muội rất nặng, vãn bối xin nhận."Thẩm Nam Âm xoay người, đến đứng sát bên cạnh Trình Tuyết Ý, ý bảo vệ rất rõ ràng.Chung Tích Ảnh nhíu mày, nhìn bọn họ đầy ẩn ý.Trình Tuyết Ý cảm thấy mình thật mệt mỏi, bất đắc dĩ kéo nhẹ tay áo Thẩm Nam Âm, hắn nhìn nàng, ánh mắt ra hiệu nàng đừng nóng vội."Chung sư thúc, linh đan có thể chữa khỏi vết thương cho sư muội, thật là tốt quá, lần này nàng liều mình cứu ta, hôm nay có thể đánh bại Thận Yêu, cũng là nhờ sư muội ngộ đạo."Những người đáng lẽ phải đi cứu người lại không cứu được, đã thế còn không biết đã trôi dạt đến nơi nào, cuối cùng vẫn phải nhờ một đệ tử ngoại môn của Càn Thiên Tông giúp đỡ, nói cho cùng người nhà mình vẫn đáng tin cậy hơn.Vấn đề xảy ra trong Vô Dục Thiên Cung, lại phải để cho đệ tử Càn Thiên Tông liều mình, sắc mặt của Chung Tích Ảnh cũng không khá hơn Triệu Vô Miên là bao.Thẩm Nam Âm rõ ràng không nói lời nào bất kính, vô cùng lễ phép, nhưng lại khiến Chung Tích Ảnh rất khó xử, bà lại liếc nhìn Triệu Vô Miên.Triệu Vô Miên cúi gằm mặt xuống đất."Gương mặt tiểu hữu thật lạ, trước kia ta chưa từng gặp bên cạnh sư tôn của ngươi."Chung Tích Ảnh giống Phó Tinh Hoa, quanh năm không ra khỏi cửa, những người gặp gỡ đều là các vị Tông chủ và đệ tử thân tín của họ, Trình Tuyết Ý là đệ tử ngoại môn, đương nhiên là không quen rồi.Nhưng Thẩm Nam Âm lại thản nhiên nói: "Sư thúc sẽ mau chóng quen thuộc với sư muội thôi."Hắn kéo tay áo Trình Tuyết Ý: "Chào sư thúc đi."Trình Tuyết Ý ngoan ngoãn nói: "Vãn bối Trình Tuyết Ý, bái kiến tiền bối.""Trình Tuyết Ý." Chung Tích Ảnh lẩm bẩm: “Ta nhớ kỹ ngươi rồi. Hôm nay đa tạ ngươi đã không ngại nguy hiểm giúp đỡ, thấy ngươi cũng mới Trúc Cơ, có dũng khí và năng lực như vậy thật đáng khen. Hiện tại ngươi cần gì, cứ nói với ta, coi như Vô Dục Thiên Cung tạ ơn ngươi."Trình Tuyết Ý đang suy nghĩ xem có nên giả vờ khiêm tốn từ chối hay không thì Thẩm Nam Âm đã nói: "Sư muội vừa mới Trúc Cơ, đang cần một thanh bản mệnh kiếm, ta nhớ sư thúc có thủ lệnh của Tàng Kiếm Các, hay là..."Hắn nói đến đây thì kéo dài giọng, hơi cúi đầu, mặt đỏ bừng, rõ ràng rất ngại ngùng.Nhưng những lời này cần phải do hắn nói ra, Trình Tuyết Ý không biết những chuyện này, cũng sẽ không nghĩ đến, càng không tiện mở miệng yêu cầu.Chung Tích Ảnh lại nhìn Trình Tuyết Ý thêm một cái, hào phóng đưa cho nàng một lệnh bài."Cầm lấy, chọn kiếm cho tốt, cố gắng tu luyện, đừng phụ tấm thủ lệnh này." Giọng nói dứt khoát, mang theo kỳ vọng cao.Trình Tuyết Ý biết rõ, Tàng Kiếm Các được xây dựng trên Lang Hoàn sơn và không thuộc về bất kỳ tông môn nào.Nơi đó cất giữ bội kiếm của tất cả các vị đại năng, tiên hiền tiền bối đã ngã xuống, toàn là những bảo vật vô cùng quý giá, Hồng Trần kiếm của Thẩm Nam Âm cũng được chọn từ Tàng Kiếm Các.Thủ lệnh của Tàng Kiếm Các ngàn năm mới ban ra một đạo, Tĩnh Từ Pháp Tông có một đạo, đưa cho Thẩm Nam Âm, Chung Tích Ảnh có một đạo, lại bị Thẩm Nam Âm xin cho nàng.Thật đúng là công phu sư tử ngoạm.Nhưng Vô Dục Thiên Cung xảy ra chuyện động trời như vậy, dù là chuyện của Phó Tinh Hoa hay trừ yêu hàng ma, đều đáng để hét giá một lần.Trình Tuyết Ý nhận lấy thủ lệnh dưới ánh mắt ra hiệu của Thẩm Nam Âm, bàn tay lạnh lẽo của nàng vì nó mà ấm áp lên.Tàng Kiếm Các, nếu có thể vào Tàng Kiếm Các, liệu có thể tìm được bội kiếm của mẫu thân không?Cả người nàng kích động, hô hấp có chút hỗn loạn.Cho dù người giúp nàng mở miệng là kẻ thù khiến nàng phải chịu nhiều đau khổ ở Phệ Tâm cốc, nhưng nàng vẫn cảm kích hắn.Nếu thật sự có thể lấy lại kiếm của mẫu thân, nàng không ngại xóa bỏ toàn bộ ân oán trước đây với Thẩm Nam Âm.Dù sao khi Phệ Tâm cốc được xây dựng, bọn họ còn chưa sinh ra, ân oán trước kia không liên quan đến hắn, so với bội kiếm của mẫu thân thì nỗi khổ luyện linh chẳng đáng nhắc đến."Đại sư huynh." Hơi thở nàng gấp gáp, nắm chặt tay hắn, vừa định nói gì đó thì Chung Tích Ảnh đã gọi người đi."Nơi này không phải chỗ nói chuyện, ngươi mang theo hồn phách của Tinh Hoa đi theo ta, vừa an hồn cho Tinh Hoa, vừa nói chuyện Thận Yêu và Ma tộc."Phó Tiêu Nhiên đang trông coi trận pháp chiêu hồn và thân thể của muội muội, hiện tại chỉ chờ Thẩm Nam Âm mang hồn phách trở về.Sau khi đã xin đủ chỗ tốt cho Trình Tuyết Ý, giải quyết vấn đề vết thương trên mặt nàng, Thẩm Nam Âm đương nhiên phải đi.Chung Tích Ảnh không chỉ muốn đi cùng hắn, còn muốn mang theo Triệu Vô Miên và các cao thủ khác của Thiên Cung, vậy nên ở đây chỉ còn lại mỗi Trình Tuyết Ý.Thẩm Nam Âm dừng bước, chưa kịp nói gì, Chung Tích Ảnh đã gọi hai nữ đệ tử đến: "Đưa vị tiểu hữu này đi chữa thương."Thẩm Nam Âm vốn định mang Trình Tuyết Ý theo bên mình.Nhưng tiền bối đã sắp xếp, hơn nữa nhìn sắc mặt Trình Tuyết Ý có vẻ cũng không quyết tâm muốn đi lắm nên hắn không nói gì nữa.Thẩm Nam Âm bị thương đầy mình, nặng nhất là vết ở xương bả vai, nhưng hắn không có thời gian chữa thương, còn rất nhiều việc phải xử lý, thậm chí còn phải giúp Phó Tinh Hoa an hồn.Sau khi an hồn xong, ngoài việc nói về nguồn gốc của ma khí và Thận Yêu, cùng mối liên hệ với Thủy Tiêu nhập ma xuất hiện ở Ngọc Kinh, còn phải nói chuyện hôn sự của hắn và Thánh nữ.Trình Tuyết Ý tay cầm lệnh bài Tàng Kiếm Các và đan dược dưỡng nhan, linh lực trong cơ thể dao động, quả thật không thích hợp đi theo.Nàng không nhìn bóng dáng Thẩm Nam Âm nữa mà cùng nữ đệ tử dẫn đường rời đi.Tiêu diệt Thận Yêu, Thiên Cung tạm thời an toàn, dù ai muốn gây sóng gió cũng không dám gây rối ở thời điểm mấu chốt này, nàng có thể yên tâm nghỉ ngơi.Thẩm Nam Âm chắc cũng nghĩ vậy nên không phản đối việc tách nàng ra.Chỉ là dù chia tay, đi ngược chiều với nhau, nhưng trong lòng lại như bị ràng buộc chặt chẽ không thể tách rời.Trình Tuyết Ý dừng bước, bỗng nhiên quay đầu lại.Từ rất xa, nàng rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp nhất trong đám người kia, dù cả người chật vật vẫn không che giấu được vẻ thanh nhã, nam nhân tĩnh lặng như ngọc cũng đang quay đầu nhìn nàng.Nàng không hề mong đợi hắn sẽ nói gì, thậm chí còn rất ngạc nhiên khi thấy hắn quay đầu lại.Vốn định cứ thế rời đi, nhưng lại không nỡ rời mắt, bỗng nhiên nàng thấy hắn bước nhanh đuổi theo.Trình Tuyết Ý ngẩn người, chờ hắn đến gần dưới ánh mắt khó hiểu của hai nữ đệ tử kia.Thẩm Nam Âm thuấn di đến trước mặt nàng, khẽ nhíu mày nói: "Nếu Trình sư muội không vội thì đi cùng ta trước đã, đợi xử lý xong chuyện ở đây, chúng ta về tông môn rồi hãy chữa thương."